Nhưng lúc này, Vương Đằng chưa cho mọi người cơ hội phản ứng, một kiếm cắm vào trong thân thể Vạn Đông, máu tươi bắn ra.
Cùng lúc đó, hắn nâng chân lên.
“A!” Vạn Đông chợt ngẩng đầu, kêu thảm thiết.
Võ giả cấp Vực Chủ tóc vàng: “.......”
Mọi người: “.......”
Mọi người đều nhìn về phía võ giả cấp Vực Chủ tóc vàng với ánh mắt quỷ dị, dường như muốn biết có phải hắn có suy nghĩ thăng chức không.
Võ giả cấp Vực Chủ tóc vàng: “???”
“Tiếp tục nói.” Trường kiếm trong tay Vương Đằng khoa tay múa chân trên người Vạn Đông, nói.
“Cobb, ngươi muốn hại chết ta sao?” Trong lòng Vạn Đông run sợ, lúc này hắn tuyệt đối không hoài nghi Vương Đằng dám thật sự giết hắn, vội vàng chịu đựng đau đớn, kêu lên.
Võ giả cấp Vực Chủ tóc vàng: “.......”
Võ giả tộc Cẩu Nhân: →_→
Tất cả mọi người trong tiểu đội Vạn Đông đều sững sờ tại chỗ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Vương Đằng lại hung ác như vậy, nói ra tay liền ra tay, không một chút do dự.
Võ giả cấp Vực Chủ tóc vàng kia ngơ ra chỗ, sắc mặt khó coi giống như ăn phân chó.
Hắn vốn tưởng rằng Vương Đằng chỉ hù dọa bọn họ, cũng không dám thật sự ra tay.
Không ngờ.......
Lúc này ánh mắt các đồng đội nhìn hắn đã tràn ngập quỷ dị, Cobb cảm thấy bản thân ở trong đội ngũ sợ là không hòa hợp nổi nữa.
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”
Trong lòng võ giả tộc Cẩu Nhân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân khá sáng suốt, cuối cùng cũng không đi kích thích tên điên đó nữa, bằng không cái nồi này hắn phải đội.
Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi: “Còn có ai muốn phát biểu ý kiến không?”
Mọi người trong tiểu đội Vạn Đông: “.......”
Phát biểu ý kiến cái rắm á!
Nói một câu, đâm một kiếm!
Đội trưởng bọn họ còn mạng sao?
“Vương Đằng, ngươi muốn làm sao mới có thể tha cho ta?” Vạn Đông cắn răng nói.
“Nghe không hiểu tiếng người sao? Thần phục, hoặc là chết!” Vương Đằng thản nhiên nói.
“.......” Vạn Đông im lặng một chút, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Được, ta thần phục! Hy vọng ngươi có thể gánh vác hậu quả này.......”
“Ừm?” Vương Đằng giơ trường kiếm lên.
Vạn Đông còn chưa nói dứt lời, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Những người khác thấy Vạn Đông lại lựa chọn thần phục, sắc mặt đều không khỏi trở nên khó coi.
“Các ngươi thì sao?” Vương Đằng cũng không dự định buông tha những người khác trong tiểu đội Vạn Đông, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, thản nhiên hỏi:
“Thần phục, hay là chết?”
“Vương Đằng, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Sắc mặt Cobb khẽ biến, âm thanh lạnh lùng nói.
Người này hiển nhiên là hạng người kiệt ngạo bất tuân, không có khả năng dễ dàng thần phục.
“Vậy đừng trách ta không khách sáo, ra tay!” Vương Đằng trực tiếp khẽ quát một tiếng, kêu mấy đứa Tiểu Bạch, Elizabeth ra tay bắt giữ.
“Đợi đã! Đợi đã!” Một giọng nói trong cấp bách mang chút sợ hãi vội vàng kêu lên.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người nói chuyện.
Người này rõ ràng chính là võ giả tộc Cẩu Nhân kia!
“Việc đó, ta thần phục!” Võ giả tộc Cẩu Nhân yên lặng thu hồi vũ khí, giơ tay lên nói.
Mọi người: “.......”
Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái nhìn hắn, gật đầu nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, xem ra học trưởng này lĩnh hội sâu sắc điều này, vậy thì mời qua đây.”
Võ giả tộc Cẩu Nhân gật đầu, bay về phía Vương Đằng, hình như sợ Vương Đằng hiểu lầm, hắn vẫn luôn giơ tay, tỏ vẻ bản thân vô hại.
Dáng vẻ này, thực sự khiến người bốn phía cảm thấy cạn lời.
“Gucteau, ngươi đang làm gì?” Sắc mặt Cobb khó coi lạnh lẽo quát nói.
Hắn vừa mới lựa chọn phản kháng, tên khốn này đã thần phục, đây không phải đối chọi với hắn sao?
Còn có vừa rồi, nếu không phải tên khốn này, đến mức hắn đội cái nồi?
Trước sau hai chuyện cộng lại, khiến hắn cực kỳ khó chịu với Gucteau này, tuy rằng đều là một đội viên trong đội ngũ, nhưng bọn họ cũng không sự hòa thuận như vậy.
Đặc biệt hiện tại Vạn Đông bị bắt, càng không ai áp chế bọn họ, có chút mâu thuẫn liền bộc phát ra.
“Cobb, ngươi muốn đánh nhau là chuyện của ngươi, nhưng ta cũng không muốn, ngay cả đội trưởng cũng đánh bại, chỉ dựa vào chúng ta căn bản không đánh lại đối phương, cho nên....... Ngươi muốn hại chết mọi người sao?” Gucteau nhìn như rất từ tâm, nhưng đối mặt với chất vấn của Cobb, lại có vẻ cực kỳ bình thản, không chút khách sáo phản bác lại.
“Ngươi!” Sắc mặt Cobb khẽ biến.
Lời nói của đối phương không thể nghi ngờ là đẩy hắn về phía đối lập với tất cả mọi người, hắn nhìn về phía những người khác, quả nhiên thấy bọn họ đều chần chờ.
Vương Đằng kinh ngạc nhìn qua võ giả tộc Cẩu Nhân này, đột nhiên cảm thấy tên này hình như có chút đầu óc!
“Ngươi còn là học viên của học viện tinh không, cứ như vậy lựa chọn thần phục, ngươi còn có một chút cốt khí không?” Cobb khinh thường nói.
“Cốt khí? Đó là cái gì, có thể ăn không?” Gucteau hỏi ngược lại.
“.......” Cobb.
Con mẹ nó có thể ăn không?
Tên khốn này quả nhiên chính là một tên ham ăn, thành sự không đủ bại sự có thừa, không có bất kì tác dụng nào!
Cobb hận đến nghiến răng ken két, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Gucteau, giống như muốn hắn ăn sống nuốt tươi.
Gucteau không để ý tới hắn nữa, trực tiếp đi về hướng Vương Đằng, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười rất chân chó, đứng ở trước Vương Đằng cách đó không xa.
“Không tệ!” Thân hình Vương Đằng chợt lóe, trực tiếp xuất hiện bên cạnh hắn, vươn tay vỗ vai của hắn.
“Còn có ai muốn thần phục không?”
Sau đó hắn lại nhìn về phía những người khác, thoải mái hỏi.
Đối phương mất đi một chiến lực, uy hiếp giảm đi rất nhiều, đã không đủ gây sợ hãi.
Trong chốc lát, trên bầu trời hoàn toàn yên lặng, tiểu đội Vạn Đông còn thừa mấy người nhất thời do dự không quyết.
Bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện tình huống của bản thân, theo sự thần phục của Gucteau, đám người bọn họ càng không phải đối thủ của phe Vương Đằng.
“Các ngươi đừng mắc mưu của hắn, chúng ta còn cơ hội.......” Sắc mặt Cobb âm trầm, vội vàng quát to.
“Ta thần phục!”
“Còn có ta!”
“Ta cũng thần phục.......”
Nhưng mà căn bản không ai nghe hắn nói, đều lựa chọn thần phục.
Cobb đứng yên tại chỗ, lời còn chưa nói xong, cũng không nói ra nữa, một trận gió độc thổi qua, Tiểu Bạch lượn quanh trên đầu của hắn, phát ra tiếng kêu “Quạc quạc quạc”.
Rất ngượng ngùng!