“Nếu tất cả mọi người đã lựa chọn thần phục, vậy sau này chính là người của hội Tinh Thần ta.”
Vương Đằng quay đầu lại nhìn về phía đám người Vạn Đông, nói.
“Hội Tinh Thần!” Sắc mặt đám người Vạn Đông chua sót, bọn họ vốn là người của Thiên Hạc Đường, hiện tại lại phải gia nhập một thế lực của học viên mới.
Chuyện này nếu như bị người của Thiên Hạc Đường biết, còn không chê cười bọn họ.
Chủ yếu chính là, nếu Thiên Hạc Đường biết bọn họ làm phản, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng đám người Vạn Đông cũng không tránh khỏi có chút không yên.
Thiên Hạc Đường mạnh mẽ hơn hội Tinh Thần nhiều lắm, cường giả bên trong như mây.
Bọn họ không tin Vương Đằng chống đỡ được sự hỏi tội của Thiên Hạc Đường.
Nhưng hiện tại tình thế mạnh hơn người, bọn họ chỉ có thể đi một bước xem một bước.
“Thuỷ triều độc này sẽ liên tục thời gian bốn năm ngày, nếu các ngươi đã vào thành, vậy cần dốc một phần sức, hỗ trợ duy trì trận pháp vận chuyển!” Vương Đằng tiếp tục nói.
“Thuỷ triều độc sẽ liên tục bốn năm ngày?!” Đám người Vạn Đông chấn động.
Không ai ngờ Thuỷ triều độc sẽ kéo dài liên tục lâu như vậy, nếu bọn họ còn ở bên ngoài, chỉ sợ sớm hay muộn sẽ chết.
Trong chốc lát, bọn họ cũng không biết nói thần phục Vương Đằng, rốt cuộc là phúc hay là họa.
“Ở trong này là đan dược trị thương, có thể giúp các ngươi khôi phục rất nhanh.”
Vương Đằng không để ý tới bọn họ nghĩ cái gì, lúc này bàn tay to vung lên, mấy bình ngọc bay ra, rơi xuống trước mặt mấy người.
Đám người Vạn Đông hơi sửng sốt, không ngờ Vương Đằng sẽ cho bọn họ đan dược, chần chờ một chút, không khỏi tiếp nhận bình ngọc, mở ra.
Một luồng đan hương nồng đậm bay ra, tràn ngập không trung.
“Đây là....... đan dược trị thương cấp Tông sư!” Vạn Đông khiếp sợ nói.
Đám người Gucteau cũng kinh ngạc không thôi, Vương Đằng này thật chịu chi, đan dược trong tay bọn họ đều là cấp Tông sư, vừa ra tay chính là bảy viên đan dược cấp Tông sư, người bình thường căn bản không làm được.
Hơn nữa trước đó bọn họ vẫn là kẻ địch, hắn cứ như vậy đưa đan dược cho bọn họ?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, có chút không thể hiểu cách làm của Vương Đằng.
Nếu đổi thành bọn họ, tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra đan dược cấp Tông sư cho kẻ địch dùng như thế.
“Ngươi xác định muốn đưa đan dược này cho bọn ta dùng?” Gucteau chần chờ hỏi.
“Làm sao, không muốn dùng? Vậy trả lại cho ta!” Vương Đằng nói.
“Vậy thì không phải, chỉ là cảm thấy được có chút quý trọng, nhưng mà nếu Vương Đằng học đệ ngươi hào phóng như thế, bọn ta từ chối thì bất kính.” Gucteau vội vàng nhét đan dược vào miệng.
Đan dược vào miệng tan ngay, một dòng nước ấm lưu chuyển trong cơ thể hắn, khiến thương thế của hắn khôi phục rất nhanh.
Tác dụng của đan dược cấp Tông sư quá mức mạnh mẽ, Gucteau trải qua tàn phá của Thuỷ triều độc, thương thế trên người rất nhiều, nhưng giờ phút này dưới tác dụng của đan dược trị thương cấp Tông sư, hắn cảm giác thương thế này không cần một ngày có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Những người khác thấy hiệu quả quả tốt như thế, cũng vội vàng nhét đan dược vào miệng, sợ Vương Đằng đổi ý.
Trên mặt Vương Đằng mang theo một nụ cười mẹ già, rất vui mừng nhìn bọn họ ăn đan dược vào.
“Đã sớm nghe nói Vương Đằng học đệ là luyện đan sư cấp Tông sư, thậm chí ngay cả Đào Uyên Đan Thánh cũng quen, hôm nay chúng ta mới xem như chân chính biết được khả năng đan đạo của học đệ.” Gucteau khen tặng nói.
Vương Đằng liếc mắt nhìn hắn, thật giỏi, giờ đã bắt đầu vuốt mông ngựa, là một nhân tài!
Đám người Vạn Đông hèn mọn nhìn hắn một cái.
Đồ nịnh hót!
Tuy rằng bọn họ cũng không thể không thừa nhận khả năng đan đạo của Vương Đằng phi phàm, nhưng loại chuyện tâng bốc kẻ địch này, bọn họ tuyệt đối làm không được.
Vương Đằng nhìn Cobb còn đang hôn mê bất tỉnh, lại lấy ra một đan dược, đưa cho Gucteau, nói: “Đan dược này cho hắn ăn.”
“Vương Đằng học đệ thật sự nhân từ, lòng dạ rộng lớn, bọn ta không thể so sánh.” Gucteau cảm thán nói.
“Khụ khụ, vẫn tạm!” Vương Đằng dáng vẻ hưởng thụ, nhưng vẫn vội ho một tiếng, khoát tay.
Được người ta khen ngợi nhiều, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, vậy cũng được!
Gucteau lập tức đưa đan dược cho ăn Cobb, khiến cho thương thế của hắn khôi phục rất nhanh, từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hắn có chút mê mang nhìn bốn phía, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vừa nhìn thấy Vương Đằng, sắc mặt hắn lập tức hơi thay đổi:
“Ngươi!”
Đối với Vương Đằng, lúc này trong lòng hắn vừa căm hận, vừa sợ hãi, thật sự không khơi nổi suy nghĩ Vương Đằng là kẻ địch.
“Cobb, vừa nãy là Vương Đằng học đệ cho ngươi dùng đan dược trị thương cấp Tông sư, ngươi mới có thể khôi phục nhanh như vậy.” Gucteau nói.
“Đan dược trị thương cấp Tông sư!” Trong lòng Cobb kinh ngạc, cảm nhận được tình huống trong cơ thể, hắn nhất thời biết Gucteau không lừa hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, khó có thể tin nhìn Vương Đằng một cái.
Tên đó có lòng tốt như vậy?
“Đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta cũng không muốn là kẻ địch với các ngươi, nếu mọi người nói chuyện đàng hoàng, cần gì phải ra tay chứ.” Vương Đằng thở dài nói.
Sắc mặt đám người Vạn Đông, Cobb có chút vi diệu, tất cả đều hoài nghi nhìn Vương Đằng.
“À đúng rồi, quên nhắc nhở các ngươi một câu, bên trong đan dược này của ta bỏ thêm một chút đồ vật nhỏ, tránh để mọi người lại làm ra chuyện gì xung động.” Vương Đằng giống như vừa mới nhớ lại, vỗ ót, đột nhiên nói.
Đám người Vạn Đông nhất thời biến sắc, trừng to mắt nhìn về phía Vương Đằng, lập tức cảm giác tình huống trong cơ thể.
Rất nhanh bọn họ phát hiện trong cơ thể của mình dường như có thêm một loại độc tố, loại độc tố này xâm nhập nguyên lực và thân xác, hình dạng giống như một đóa hoa sen màu đen, lộ ra một cảm giác yêu dị, ẩn núp ở chỗ sâu nhất trong thân thể bọn họ, không có bất kì dị động, cũng sẽ không mang đến bọn họ bất kì khó chịu nào.
Nếu không phải Vương Đằng nhắc tới, có thể căn bản bọn họ sẽ không phát giác ra.