Quả nhiên, chỉ thấy trên cánh tay tung quyền của võ giả tộc Xà Nhân đột ngột xé toang ra, từng vết máu xuất hiện, máu văng tung tóe.
Vết thương này đáng nhẽ sẽ rất đau đớn, nhưng vẻ mặt của võ giả tộc Xà Nhân lại chẳng thay đổi chút nào, mày cũng không nhăn lại, cực kỳ bất thường.
“Thú vị đây!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cũng tung một quyền, nguyên lực tinh thần hệ Hỏa hội tụ hóa thành một quyền ấn mạnh mẽ tung ra.
Dù cho võ giả tộc Xà Nhân kia đã bộc phát hoàn bộ nguyên lực trong cơ thể để ngưng tụ thành một quyền cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Đằng.
“Bùm” một tiếng, thân hình võ giả tộc Xà Nhân lập tức bị đánh bay ra ngoài, cánh tay vốn đã đầm đìa máu cũng vặn xoắn lại như bánh quai chèo.
A!
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, chỉ thấy khi võ giả tộc Xà Nhân hãy còn đang chới với giữa không trung đột nhiên có một bóng đen chui ra từ bên trong cơ thể hắn, nhảy về phía cái bóng trên tường.
“Định chạy à!” Khuôn mặt Vương Đằng lóe lên vẻ lạnh lùng, niệm lực tinh thần phóng ra hòng bao vây nó.
Nhưng Vương Đằng vẫn đánh giá thấp tốc độ của bóng đen kia, đối phương chỉ lóe lên rồi chui vào trong bóng tối.
Thân hình Vương Đằng bắn ra như tia sáng, nhoắng cái xuất hiện bên cạnh bóng đen, nện một quyền xuống.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển rồi xuất hiện một cái hố lớn, xung quanh chằng chịt vết nứt như mạng nhện, vách tường bên cạnh cũng bị khí kình hất đổ, hóa thành bụi đá bay tản mát trong không trung.
Mà khi vách tường sập xuống, bóng tối quanh đó cũng biến mất theo, còn bóng đen trước đó đã hoàn toàn biến mất tăm.
Vương Đằng đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, quan sát xung quanh rồi nhíu mày lại.
Mấy tiếng xé gió truyền đến, mấy người Quảng Ngọc nghe thấy động tĩnh đã vội vàng chạy đến.
“Các ngươi có thấy bóng đen không?” Ánh mắt Quảng Ngọc đảo quanh, quan sát tình hình bốn phía rồi thẳng thừng hỏi.
“Chạy rồi!” Vương Đằng thản nhiên nói.
Quảng Ngọc liếc nhìn Vương Đằng, sau đó nhìn về phía Vạn Đông và hỏi: “Vạn Đông huynh, các ngươi không ngăn bóng đen lại à?”
Vạn Đông ngạc nhiên, liếc nhìn Vương Đằng rồi lập tức phản ứng, nói: “Bóng đen kia tốc độ cực kỳ nhanh, chúng ta đã ra tay nhưng vẫn không ngăn cản được.”
Quảng Ngọc gật đầu, đi đến chỗ võ giả tộc Xà Nhân bị một quyền của Vương Đằng đánh bay kia, quan sát một lúc rồi nói: “Chết rồi, các ngươi đánh chết võ giả tộc Xà Nhân này à?”
“Hắn bị bóng đen khống chế, đột nhiên ra tay tấn công ta, hơn nữa dáng vẻ còn không hề muốn sống, ta bị động phòng thủ, chỉ đành một quyền đánh chết hắn.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Một quyền đánh chết!” Quảng Ngọc hơi sững sờ.
Nhưng xét thấy võ giả tộc Xà Nhân mới chỉ đạt cấp Hằng Tinh nên hắn không nghĩ nhiều, dù sao Vương Đằng cũng là cấp Vũ Trụ, lại là thiên tài của học viện tinh không, một chiêu giết chết dân đen cấp Hằng Tinh cũng không tính là gì.
Song đột nhiên hắn biến sắc, “Từ từ, ngươi nói bóng đen kia có thể điều khiển người khác?”
“Hẳn là vậy, nhưng không biết giới hạn ở đâu.” Vương Đằng nói rồi bèn không để ý đến họ nữa, hắn đi đến bên võ giả tộc Xà Nhân đã chết kia, quả nhiên trông thấy một bong bóng thuộc tính rơi ra.
‘Lực Âm Ảnh x10’
Vương Đằng nhặt lên, cảm nhận lực Âm Ảnh bên trong tiểu vũ trụ của cơ thể lại gia tăng không ít, ánh mắt hơi lóe lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Cuộc so tay vừa rồi không phải không mang lại gì cho hắn, chí ít hắn cũng xác nhận được không ít thông tin.
Bóng đen kia có thể khống chế người khác, cũng không sợ hãi với công kích nguyên lực, nếu không một quyền kia hẳn đã tuôn ra một ít bong bóng thuộc tính.
Đây được coi như phương phác xác nhận đặc biệt của Vương Đằng!
Đương nhiên, cũng có thể do Vương Đằng không đánh trúng đối phương.
Và cả tốc độ của đối phương nữa.
Nhanh! Cực kỳ nhanh!
Rõ ràng có thể vượt qua tốc độ niệm lực tinh thần của hắn trong phạm vi nhất định, nếu như không có sự chuẩn bị sẵn sàng thì rất dễ để chuồn mất.
Và cuối cùng là đối phương có thể chui vào trong bóng tối để ẩn nấp, thậm chí di chuyển!
Bằng không đã chẳng biến mất trong hư không.
“Có chút khó nhằn rồi đây!” Vương Đằng thầm nhủ trong lòng, vuốt cằm nói: “Nếu công kích nguyên lực không được thì e chỉ có thể xài đến công kích tinh thần thôi!”
“Các ngươi còn phát hiện gì khác không?” Quảng Ngọc nhìn Vạn Đông rồi hỏi.
Vạn Đông lại liếc nhìn Vương Đằng, nói thật, chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh, hắn gần như không kịp phản ứng, nên đương nhiên chẳng phát hiện gì cả.
Mấy người Guicteau cũng thế, lúc này ngoài việc càng thêm e dè bóng đen thì cơ bản không phát hiện gì hữu ích cả.
Đôi mắt của nữ vương tộc Xà Nhân, Thương Châu chợt có tia lóe lên, mặc dù đã có phỏng đoán nhưng nàng chỉ liếc nhìn Vương Đằng rồi không nhiều lời.
“Học trưởng Quảng Ngọc muốn biết càng nhiều thông tin thì cũng lấy thông tin tương ứng ra để trao đổi đi chứ.” Vương Đằng tủm tỉm cười nói.
“Chúng ta đang hợp tác, cần phải bắt tay để giải quyết bóng đen kia, ta hy vọng các ngươi có thể cho ta biết.” Quảng Ngọc nhíu mày, điềm nhiên nói.
“Khó đấy, những thông tin này chúng ta vất vả kiếm được, đội viên chúng ta cũng suýt bị thương, tại sao có thể dễ dàng nói cho ngươi biết.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Vạn Đông huynh, đội ngũ các ngươi chẳng lẽ do một người mới quyết định hay sao?” Quảng Ngọc nhìn về phía Vạn Đông, hỏi ngược lại.
Vạn Đông: “...”
Hắn rất muốn nói ra rằng, hắn không áp chế được người mới này đó!
Nhưng Vương Đằng không cho.
Đám Guicteau cũng mang vẻ mặt kỳ cục, ngươi kia thực sự cư xử với Vương Đằng một người mới, quả này xong rồi.
“Lề mề cái gì, nếu các ngươi có phát hiện gì thì mau nói ra, đừng có giấu giếm nữa.” Đan Ba mất kiên nhẫn nói.
Vương Đằng chỉ hờ hững nhìn hắn một cái không nói gì.
Ánh mắt Guicteau lóe lên, cảm giác cơ hội tới rồi, thế là bèn tiến lên, vênh cái mặt chó lên, nhìn Đan Ba và nói: “Dân đen, ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng, tránh ra kia đi.”
“Ngươi!” Đan Ba giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Guicteau.