Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2575 - Chương 2575. Nếu Phúc Hắc Có Cấp Bậc, Thì Vương Đằng Chắc Chắn Là Cấp Tông Sư!

Chương 2575. Nếu phúc hắc có cấp bậc, thì Vương Đằng chắc chắn là cấp Tông sư!
Chương 2575. Nếu phúc hắc có cấp bậc, thì Vương Đằng chắc chắn là cấp Tông sư!

Trong đầu Quảng Ngọc chợt lóe lên một ý tưởng, dường như hắn vừa hiểu ra gì đó, đôi mắt trợn tròn hơn nữa, và khuôn mặt thì đầy vẻ khó tin.

Trong khu kiến trúc cổ xưa, một mê cung màu vàng khổng lồ như hư ảo lại như chân thật bao phủ, tất cả mọi người đều giống như đang ở trong mơ vậy.

Quảng Ngọc trợn to mắt nhìn Vương Đằng từ phía xa bước tới, trong lòng chấn động kịch liệt.

Đồng đội phía sau cũng không thể tin nhìn Vương Đằng, một cảm giác không chân thật điên cuồng nảy sinh ở đáy lòng bọn họ.

Đan Ba há miệng, cổ họng khô khốc. Lúc này, vương giả tộc Xà Nhân của thành Đà Xà này có cảm giác đau trứng.

Kiến thức của hắn không ít, tất nhiên biết sự tồn tại của tinh thần niệm sư!

Hắn luôn cho rằng thằng nhóc trước mắt này là người yếu nhất trong đội kia, nhưng không ngờ đối phương lại là một tinh thần niệm sư mạnh mẽ.

Với dao động niệm lực tinh thần tỏa ra từ mê cung màu vàng này, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể giải quyết được đối phương.

Thằng nhóc này giả heo ăn thịt hổ!

Bụng dạ rất xấu xa!

Mệt hắn vừa nãy còn đầy coi thường thằng nhóc này, rất không kiên nhân đối phương lải nhải ở đó, thậm chí còn cãi lại một câu.

Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc đó không tiếp tục, nếu không…

“Học trưởng Quảng Ngọc, mời nhường đường!” Vương Đằng bước tới, nhìn Quảng Ngọc đứng sững sờ tại chỗ, lại lặp lại lần nữa.

Quảng Ngọc cảm nhận dao động niệm lực tinh thần ở xung quanh, sắc mặt thất thường.

Vốn tưởng chỉ là một học viên mới, cho dù là thiên kiêu Tinh bảng vẫn chưa trưởng thành, càng không thể nào là đối thủ của những học viên cũ bọn họ.

Nhưng bây giờ xem ra hình như hắn nghĩ ngây thơ quá rồi, thủ đoạn của đối phương hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Cho dù thực lực võ đạo của đối phương thế nào, thì một tinh thần niệm sư cũng đủ khiến bọn họ phải coi trọng.

Cuối cùng hắn vẫn phải nhường đường.

Vương Đằng bước qua bên cạnh hắn, không ngừng tới gần bóng đen kia.

Bóng đen ở trong mê cung tinh thần này, bị niệm lực tinh thần của Vương Đằng bao vây khắp nơi, lúc này đang vùng vẫy điên cuồng.

Ba bóng đen khác cũng như vậy, nhưng mê cung tinh thần này quá lớn, bọn nó đều ở trong sự bao phủ của mê cung, không thể thoát ra được.

Đây chính là cách Vương Đằng nghĩ ra.

Mê cung tinh thần này là truyền thừa ban đầu Nam Cung Việt để lại, Vương Đằng vẫn chưa dùng tới, lúc này hắn mới tạo ra để đối phó với bóng đen.

Muốn xây dựng mê cung tinh thần không hề dễ như vậy, mê cung tinh thần phức tạp như vậy không có niệm lực tinh thần mạnh mẽ thì hoàn toàn không xây dựng ra được.

Cũng tức là niệm lực tinh thần của Vương Đằng bây giờ đã tiếp vào cấp Vũ Trụ, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nên mới có thể xây dựng ra được một mê cung tinh thần phức tạp to lớn như vậy.

“Xem ra niệm lực tinh thần của tiền bối Nam Cung Việt rất mạnh mẽ, chẳng trách ấn ký linh hồn của hắn có thể duy trì một triệu năm không tan.” Trong lòng Vương Đằng như có điều suy nghĩ.

Có vài thứ chỉ có khi bản thân thật sự trải nghiệm mới biết độ mạnh của đối phương.

Đương nhiên, đều là cấp Vũ Trụ, niệm lực tinh thần của Nam Cung Việt chắc chắn không bằng Vương Đằng.

Cho nên mê cung tinh thần Vương Đằng xây dựng này cũng hơn hẳn mê cung tinh thần ban đầu Nam Cung Việt xây dựng, hai người không thể so sánh.

A!

Thấy Vương Đằng không ngừng tới gần, bóng đen kia đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai. Âm thanh mang theo sức xuyên thấu có thể tưởng tượng, chấn động màng nhĩ của mọi người, truyền vào tận trong não, ảnh hưởng đến tinh thần.

Sắc mặt mọi người thay đổi, cau lông mày, cảm thấy đầu óc đau nhức, vội vàng vận chuyển tinh thần lực chặn âm thanh này.

“Hừ!”

Vương Đằng hừ lạnh, há miệng phát ra một tiếng rống: “Grào!”

Sóng Âm Thần!

Sóng âm vô hình vang vọng, xông về phía bóng đen.

Hai sóng âm vô hình va chạm vào nhau.

Âm thanh bóng đen phát ra lập tức bị trung hòa, không thể truyền ra nữa, áp lực của mọi người giảm mạnh.

Ánh mắt đám người Quảng Ngọc ngạc nhiên nhìn Vương Đằng.

Là thủ đoạn tinh thần lực, quả nhiên tên này là một tinh thần niệm sư mạnh mẽ!

Bóng đen giãy giụa điên cuồng, bỗng nhiên thoát khỏi trói buộc niệm lực tinh thần của Vương Đằng, muốn chạy trốn.

“Mau ngăn nó lại!” Sắc mặt đám người Quảng Ngọc thay đổi, quát to.

“Muốn trốn!” Vương Đằng thản nhiên cười, không có bất cứ động tác nào, nhưng trong mê cung tinh thần lại nứt ra từng ánh sáng vàng.

Bóng đen xông lên trời muốn hoàn toàn xông ra khỏi mê cung tinh thần, kết quả lại giống như đâm vào một bức tường, “bẹp” một tiếng dính lên trên, mặt cũng bị đâm tới biến dạng.

“…”

Khóe miệng mọi người co giật, cảm giác mặt hơi đau.

Mặc dù người bị đâm không phải bọn họ, nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu là bản thân toàn tốc xông lên rồi đâm vào bức tường vô hình, mặt càng không khỏi nhói đau.

Bóng đen lảo đảo rút bản thân ra khỏi bức tường vô hình kia, phát ra một tiếng “bụp”, âm thanh cực kỳ vang.

Sắc mặt mọi người càng kỳ lạ hơn.

Bóng đen vô cùng phẫn nộ, quay phắt đầu lại, phát ra từng tiếng thét chói tai với Vương Đằng, hơi giống… cuồng nộ vô năng!

“Ngươi kêu cái gì, dù sao cũng không ra được.” Vương Đằng lấy ngón út móc lỗ tai, cũng mặc kệ bóng đen có nghe hiểu không, thản nhiên nói.

Bóng đen kia điên cuồng thét chói tai, nhưng lại không dám xông lên, giống như cực kỳ kiêng dè Vương Đằng.

“Ngươi xuống đây cho ta đi.” Vương Đằng giơ tay ra bắt, niệm lực tinh thần vô hình từ bốn phương tám hướng quét tới giống như vô số dây nhỏ không nhìn thấy, quấn lấy bóng đen.

Đây là ứng dụng niệm lực tinh thần, khi tinh thần niệm sư nắm bắt niệm lực tinh thần đến mức độ thuần thục hoàn mỹ, thì tất nhiên sẽ có thể luyện hóa vô số dây nhỏ.

Bóng đen cảm nhận được nguy cơ, xông trái đâm phải muốn phá vỡ vòng vây của các sợi niệm lực tinh thần, nhưng cuối cùng vẫn là uổng công, bị trói rất chắc chắn.

Sắc mặt Quảng Ngọc kinh ngạc, lúc những sợi dây niệm lực tinh thần kia tụ tập lại với nhau, hắn mới nhìn thấy trên cơ thể bóng đen có một số ánh sáng vàng vô cùng không nổi bật.

“A!”

Hết chương 2575.
Bình Luận (0)
Comment