Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2576 - Chương 2576. Nếu Phúc Hắc Có Cấp Bậc, Thì Vương Đằng Chắc Chắn Là Cấp Tông Sư! (2)

Chương 2576. Nếu phúc hắc có cấp bậc, thì Vương Đằng chắc chắn là cấp Tông sư! (2)
Chương 2576. Nếu phúc hắc có cấp bậc, thì Vương Đằng chắc chắn là cấp Tông sư! (2)

Bóng đen không cam lòng bó tay chịu trói như vậy, phát ra tiếng rít khủng khiếp, trong người lập tức bùng nổ ra một lực Âm Ảnh, quét ra.

Lúc này, ba bóng đen khác lại hóa thành ba ánh sáng đen bay nhanh tới, xông về phía bóng đen bị trói.

“Hử?” Ánh mắt Vương Đằng ngưng tụ.

Thấy ba ánh sáng đen kia nháy mắt đã chui vào trong người bóng đen bị trói này, khiến lực Âm Ảnh nó bùng nổ càng khủng khiếp hơn.

Phựt! Phựt! Phựt…

Từng tiếng dây bị đứt vang lên, cơ thể bóng đen căng phồng, biến thành một bóng lớn màu đen cao bốn năm mét.

Bóng đen này không có mặt mũi, cả người đen xì giống như bóng ma vậy, cho nên đám người Vương Đằng lúc trước mới không thể nhìn rõ dáng vẻ của nó.

Lúc này, cơ thể nó căng phồng, một cái miệng trên đầu nó há ra, hiện đầy răng nanh như răng cưa, trông cực kỳ dữ tợn.

“Đây là thứ gì?”

Sắc mặt đám người Quảng Ngọc, Vạn Đông ngơ ngác, bọn họ cảm nhận được lực Âm Ảnh bộc phát ra từ trong người bóng đen này trở nên cực kỳ đáng sợ, ngay cả những võ giả cấp Vực Chủ như bọn họ cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ.

Lực Âm Ảnh kia lại tạo thành sương mù xung quanh bóng đen, tràn ngập trên thân thể nó, quấn quanh cánh tay và hai chân của nó.

“Vậy mà còn có thể như vậy.” Trong mắt Vương Đằng hiện ra vẻ ngạc nhiên, con ngươi xoay chuyển, nhìn về phía đám người Quảng Ngọc. “Học trưởng Quảng Ngọc, tới lượt các ngươi lên rồi.”

Quảng Ngọc quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, mặt không cảm xúc.

“Học trưởng, thực lực của các ngươi mạnh như vậy, bóng đen này chỉ có các ngươi có thể đối phó thôi.” Vương Đằng nói: “Mau đi đi, bắt lấy nó, nó chính là của các ngươi.”

“Tại sao không để đồng đội của ngươi đi?” Quảng Ngọc nhìn chằm chằm Vương Đằng, yếu ớt hỏi.

“Học viện tinh không thứ bảy bọn ta thực lực không đủ!” Vương Đằng nói.

“…” Bỗng nhiên Quảng Ngọc có loại cảm giác như lấy đá đập chân mình, đối phương rõ ràng là đang mỉa mai hắn lúc trước coi thường học viện tinh không thứ bảy bọn họ.

Mặc dù hắn không nói ra, nhưng biểu cảm kia dù là ai cũng nhìn ra được.

Đám người Vạn Đông nhìn biểu cảm bực bội của đối phương, không hiểu sao có cảm giác hơi hả giận.

Đúng lúc này, bóng đen kia đã hoàn toàn bộc phát, rống giận rồi ở bên trên lao thẳng xuống.

“Cùng ra tay!” Sắc mặt Quảng Ngọc thay đổi, vội vàng nói.

“Xin lỗi học trưởng, bọn ta thật sự đánh không lại.” Vương Đằng cười he he, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, một bức tường màu vàng nhanh chóng dâng lên.

Đây là mê cung tinh thần, bất cứ biến động nào cũng nằm trong sự khống chế của Vương Đằng.

Sắc mặt Quảng Ngọc lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi, hắn chợt xông đến trước bức tường vừa dâng lên kia, đập mạnh một quyền.

Uỳnh!

Bức tường do niệm lực tinh thần tạo thành nháy mắt đã bị đập vỡ, nhưng bóng dáng của đám người Vương Đằng đã biến mất không thấy đâu.

“Khốn nạn, dám lừa ta!” Quảng Ngọc tức giận.

Grào!

Bóng đen ở trên trời lao nhanh xuống, lực Âm Ảnh kia tạo thành từng xúc tua màu đen ở bên ngoài cơ thể nó, cuốn về phía đám người Quảng Ngọc.

“Đáng chết!”

“Chết tiệt, đừng để ta tìm thấy, nếu không ta phải cho Vương Đằng kia đẹp mặt.”

“Hiếp người quá đáng!”

Võ giả cấp Vực Chủ trong đội của Quảng Ngọc lao nhao rống giận, hận Vương Đằng tới ngứa răng, luống cuống trốn tránh công kích của bóng đen kia.

Lúc trước bọn họ khó khăn lắm mới thoát ra ngoài, tránh được sự vây đánh của mấy bóng đen, không ngờ cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu.

Số mệnh, đúng là trêu đùa người mà!

Bên khác, đám người Vương Đằng đứng trong mê cung, nhìn đám người Quảng Ngọc chiến đấu với bóng đen từ xa.

Tường của mê cung tinh thần được hắn hư hoá, có thể nhìn rõ tình hình chỗ xa.

Thậm chí Vương Đằng còn dùng niệm lực tinh thần biến ra mấy cái bàn ghế, lấy dưa ra để mọi người ngồi xuống vừa ăn dưa vừa thưởng thức.

“Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không?” Ngô Thành không nhịn được hỏi

“Có gì không tốt chứ, ban đầu không phải bọn họ cũng muốn bẫy chúng ta à.” Vương Đằng lắc đầu nói.

“Học đệ Vương Đằng nói đúng, ban đầu bọn không nói cho chúng ta biết bóng đen không chỉ có một, chắc chắn là muốn lừa chúng ta, cũng may học đệ Vương Đằng kịp thời phát hiện âm mưu của bọn họ, đúng là quá anh minh.” Guicteau nắm lấy cơ hội bắt đầu nịnh bợ.

Đám người Vạn Đông đã không còn lấy làm lạ, lười nói hắn.

“Để bọn họ đánh một lát trước, cuối cùng chúng ta ra sân sau.” Vương Đằng thản nhiên cười nói: “Hơn nữa nếu ta đoán không sai, thì quanh đây không chỉ có bốn bóng đen này.”

“Ngươi là muốn để động tĩnh của bọn họ dụ bóng đen khác ra sao?” Vạn Đông bừng tỉnh hỏi.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Đằng lập tức trở nên cực kỳ quái lạ.

Tên này, rất phúc hắc!

Đám người Quảng Ngọc còn không bị gài bẫy chết à.

“Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, đây là tự học trưởng Vạn Đông nghĩ ra, không liên quan tới ta.” Vương Đằng nhún vai phủ nhận.

Mọi người cạn lời nhìn hắn.

Có quỷ tin ngươi!

“Thật mà, con người ta tâm tư rất đơn thuần, không thể nào có nhiều suy nghĩ như vậy vậy, tuyệt đối không có.” Thấy bọn họ hình như không tin, Vương Đằng vội vàng nói.

Đám người Vạn Đông nhìn dáng vẻ lời thề son sắt kia của hắn không khỏi cười ha ha.

Đúng lúc này, cuộc chiến của đám người Quảng Ngọc và bóng đen đã tiến vào lúc gay cấn, bóng đen vô cùng khó dây dưa, nhất là thực lực bộc phát sau khi bốn bóng đen dung hợp, hoàn toàn có thể chống lại võ giả cấp Vực Chủ. Cả người nó giống như cá chạch, khiến người ta không bắt được, công kích vật lý đánh lên người nó giống như không có tác dụng quá lớn.

Vương Đằng không phải chỉ ăn dưa đơn thuần, hắn đang tổng kết các loại đặc trưng của bóng đen, để tiện cho lát nữa ra tay.

“Các ngươi nhìn kìa!” Guicteau đột nhiên chỉ về hướng nào đó, kinh ngạc nói.

Mọi người lập tức nhìn qua.

Từng bóng đen đột nhiên chui ra từ trong khe ở của khu kiến trúc, lao nhanh về phía cuộc chiến của đám Quảng Ngọc.

“Nhiều bóng đen quá!”

“Sao lại nhiều như vậy!”

Đám người Vạn Đông ngạc nhiên, sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề.

Hết chương 2576.
Bình Luận (0)
Comment