Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2583 - Chương 2583. Hoàn Toàn Không Giống Võ Giả Bình Thường! (5)

Chương 2583. Hoàn toàn không giống võ giả bình thường! (5)
Chương 2583. Hoàn toàn không giống võ giả bình thường! (5)

Thần thông Thôn Thiên Phệ Địa!

Thiên phú Âm Ảnh!

Hai loại năng lực khởi động cùng lúc, điên cuồng hấp thụ lực Âm Ảnh bên trong bóng đen.

Bóng lớn màu đen điên cuồng giãy giụa, phát ra từng tiếng kêu chói tai, vô số sóng âm tinh thần xông ra, muốn thoát khỏi Vương Đằng.

Đáng tiếc tất cả đều là là uổng công, cơ thể nó không ngừng vặn vẹo thu nhỏ dưới sự cắn nuốt điên cuồng của Vương Đằng, giống như có một lực hút mạnh mẽ khiến cơ thể nó cũng bắt đầu xoay tròn.

Cuối cùng, bóng lớn màu đen cao khoảng mười mét lại bị Vương Đằng cưỡng chế cắn nuốt, biến mất trước mặt mọi người như vậy.

“Xong xuôi!” Vương Đằng phủi tay, cười nói.

“Ục ục!”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Mọi người chỉ cảm thấy không thể tin nổi, bóng đen khiến bọn họ bó tay hết cách, Vương Đằng lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa một bóng lớn màu đen to như vậy đã biến mất ngay trước mặt bọn họ như vậy. Vương Đằng đã cho nó đi đâu rồi?

Mọi người vẫn còn trong sững sờ, chưa phục hồi tinh thần lại.

Vương Đằng giải quyết quá dễ dàng, nếu như hơi khó khăn một chút, bọn họ không đến mức kinh ngạc như vậy.

Nhưng tư thế giống như tùy tiện đã giải quyết xong này thật sự khiến cho người ta không thể tiếp nhận được.

đặc biệt là đám người Quảng Ngọc, mới vừa rồi bọn họ đã tiêu tốn rất nhiều thủ đoạn nhưng kết quả vẫn chưa thể thu phục được bóng lớn màu đen, thậm chí còn bị nó khống chế hai người.

trước sau tạo thành đối lập mãnh liệt, điều này khiến sắc mặt đám người Quảng Ngọc thay đổi một trận, xấu hổ vô cùng.

Bọn họ một đám võ giả cấp Vực Chủ, lại không bằng một cấp Vũ Trụ?

Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính của mình.

‘Thiên phú Âm Ảnh’: 6100/10000 (nhất giai)

‘Lực Âm Ảnh’: 5300/10000 (nhất giai)

“Thật tốt.” Vương Đằng vui vẻ trong lòng, hai loại thuộc tính này quả nhiên tăng lên.

Hiện giờ hắn thật hy vọng lại xuất hiện bóng đen nhiều thêm, để cho hắn cạo lông cừu một phen ngon lành.

Thu hồi ánh mắt khỏi giao diện thuộc tính, ánh mắt Vương Đằng đảo qua, nhìn về phía Quảng Ngọc.

Quảng Ngọc lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên…

“Học trưởng, nào nào, ký giấy nợ trước chứ?”

Vương Đằng đã đi nhanh đến, vẻ mặt tươi cười, cầm giấy bút trong tay không biết lấy ra từ đâu.

Sắc mặt Quảng Ngọc khó coi, bực tức đến muốn hộc máu, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt của Vương Đằng, chỉ mong sao cho hắn một quyền.

“Vương Đằng, ngươi đừng quá đáng, mới vừa rồi đội trưởng của bọn ta đã cho ngươi không ít.” Lúc này một cô gái thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi ở bên cạnh, cũng là cường giả cấp Vực Chủ ở trong đội ngũ của Quảng Ngọc đã không nhịn được quát khẽ.

“Thế nào, các ngươi định trốn nợ?” Vương Đằng nghiêng đầu, nhìn tên võ giả cấp Vực Chủ kia, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của!” Cô gái cấp Vực Chủ kia hừ lạnh nói.

“Các ngươi có thể không cần ta giúp đỡ, ta lại không ép buộc các ngươi, hiện giờ ta đã giúp đỡ các ngươi thu phục bóng đen, các ngươi lại nói như vậy, là coi ta dễ bắt nạt sao?” Vương Đằng không thay đổi sắc mặt nói.

“Ngươi!” Cô gái cấp Vực Chủ kia nhìn thấy vẻ mặt của Vương Đằng, không khỏi thoáng biến sắc.

Trải qua một loạt chuyện mới vừa rồi, nàng đã biết được thằng cha chỉ có cấp Vũ Trụ ở trước mắt này không phải dễ chọc như vậy, thậm chí còn không dễ trêu chọc hơn cả những học viên cũ như bọn họ.

Chỉ riêng niệm lực tinh thần mạnh mẽ kia thôi đã đủ để khiến cho một võ giả cấp Vực Chủ coi trọng.

Huống hồ ở sau lưng hắn còn có mấy võ giả cấp Vực Chủ.

Lúc này đám người Vạn Đông cũng đã đi đến, không tiếng động đứng đằng sau Vương Đằng, không nói gì, nhưng cảm giác áp bách do họ tạo thành tràn đầy.

Trái lại bên chỗ Quảng Ngọc, sau khi mất đi hai chiến lực cấp Vực Chủ, đội ngũ có vẻ yếu ớt rất nhiều, nếu như thật sự đánh lên, bọn họ không có quá nhiều phần thắng.

“Nhiễm Thiên!” Quảng Ngọc trầm mặt xuống, xua tay, ngăn cản cô gái cấp Vực Chủ kia định nói thêm gì nữa, hắn tiến lên phía trước, tiếp nhận giấy bút trong tay Vương Đằng, viết nội dung giấy nợ, sau đó ném cho Vương Đằng: “Chuyện này, chúng ta sẽ không để yên.”

“Cái gì, học trưởng lại còn định thiếu nợ thêm một chút nguyên thạch?” Vương Đằng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó vui sướng gật đầu nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, có cơ hội hãy tới tìm ta nhé.”

“…” Quảng Ngọc.

Hắn hít một hơi thật sâu, trực tiếp tránh ra, tỏ vẻ không muốn để ý đến tên khốn này.

Nhiễm Thiên hung hăng trừng mắt liếc xéo Vương Đằng.

“Người đẹp à, ngươi trừng ta như vậy, người khác sẽ hiểu lầm ta đã làm chuyện gì không tốt với ngươi đó.” Vương Đằng cười nói.

“Chỉ bằng ngươi?” Nhiễm Thiên không phải người dễ chọc, cười lạnh nói.

“…” Vương Đằng khẽ chớp mi, ba chữ này tương tự với ngươi không được, hắn không khỏi liếc xéo, ha ha nói: “Ngươi có muốn thử xem không?”

“Lông đã dài đủ chưa, người bạn nhỏ!” Nhiễm Thiên lại cười lạnh nói.

“… Đù má!” Vương Đằng chửi tục một câu trong lòng, quả nhiên khi phụ nữ chơi xấu thì đàn ông không đến lượt.

Đám người Vạn Đông lập tức có vẻ mặt kỳ quái, nhịn cười đến mức rất khó chịu, nhưng bọn họ không dám cười.

“Ha ha ha…” Viên Cổn Cổn lại không nhiều kiêng kỵ như vậy, trực tiếp cười ha hả trong đầu Vương Đằng.

Nó đi theo Vương Đằng đến giờ đã lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người mắng Vương Đằng như thế, lại mắng hắn đến á khẩu không trả lời được.

“Nữ lưu manh!” Nữ võ giả tên Đổng Lôi trong đội ngũ của Vạn Đông rất khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Nói ai vậy.” Nhiễm Thiên trừng mắt nhìn lại.

“Nói ngươi đó, còn có chút liêm sỉ không thế, lông hắn dài đủ hay chưa, ngươi muốn nhìn xem à?” Đổng Lôi không cam chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.

“Muốn nhìn xem thì sao! Bà đây tình nguyện.” Nhiễm Thiên cười lạnh nói.

“Vậy ngươi nhìn xem đi.” Đổng Lôi mắng lại.

“Ngươi kêu hắn cởi quần ra.” Nhiễm Thiên chỉ vào Vương Đằng nói.

“Có bản lĩnh chính ngươi để cho hắn cởi.’

Vương Đằng: “…”

Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm cái gì?

Hết chương 2583.
Bình Luận (0)
Comment