Nhiêu Anh hoàn toàn bị khống chế, trong miệng phát ra tiếng rống. Hắn giống như cực kỳ căn hận Quảng Ngọc, trực tiếp xông về phía hắn, nguyên lực trong người hoàn toàn bùng nổ, tạo thành sức áp bức không thể hình dung, chấn động không gian xung quanh.
Sắc mặt Quảng Ngọc lập tức thay đổi, trong lòng có chục nghìn câu ĐMM, nhưng lại đều không mắng ra được, bực tội đến muốn hộc máu.
Uỳnh!
Trong phút chốc, hai người đã va chạm với nhau, lại nổ ra cuộc chiến kịch liệt.
Sắc mặt đám người Vạn Đông vô cùng kỳ lạ, không chỉ hơi đồng tình Quảng Ngọc, gặp phải sát tinh như Vương Đằng coi như hắn đen đủi rồi.
“Này, rốt cuộc có cần giúp đỡ không?” Vương Đằng vừa xem kịch hay, vừa hỏi.
“Phải làm sao ngươi mới chịu giúp ta?” Quảng Ngọc yên lặng chốc lát, rồi bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, cắn răng hỏi.
“Có nguyên thạch không? Tùy tiện cho mấy trăm nghìn nguyên thạch vô cấu, thì ta sẽ giúp ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi!” Quảng Ngọc trợn to mắt, gần như không dám tin vào lỗ tai của mình. Tên khốn này đúng là sư tử há miệng, mấy trăm nghìn nguyên thạch vô cấu, sao không đi cướp đi?
Đừng nói là nguyên thạch vô cấu, cho dù là nguyên thạch cấp tám cấp chín cũng cực kỳ ít ỏi. Cho dù là hắn cũng không thể bỗng chống gom đủ mấy trăm nghìn cái.
“Không có à? Sao ngươi nghèo vậy?” Vương Đằng nhìn biểu cảm như ăn phải phân chó kia của hắn đã biết chắc chắn hắn không có, không khỏi thất vọng lắc đầu.
“Ta nghèo?” Quảng Ngọc giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng hoang đường, tức tới mức nói không nên lời.
Trước giờ chưa có ai dám nói hắn nghèo!
Tên khốn này là người đầu tiên!
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn đè nén sự phẫn nộ trong lòng, lời này không thể phản bác, càng phản bác, đối phương càng làm ác hơn.
“Nguyên thạch vô cấu quá ít ỏi, ta không có.” Quảng Ngọc lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi có bao nhiêu?” Vương Đằng hỏi.
“Ba mươi nghìn nguyên thạch cấp chín!” Ánh mắt Quảng Ngọc chợt lóe lên, nói.
“Không đủ, ít nhất cũng phải năm trăm nghìn cái!” Vương Đằng nói.
“Ngươi là sư tử há miệng, ta đi đâu lấy năm trăm nghìn cái cho ngươi, khai thác một núi quặng cũng không nhiều như vậy.” Quảng Ngọc tức giận, cả người run rẩy.
Uỳnh!
Lúc nói chuyện, vừa không để ý, một quyền của Nhiêu Anh đã đánh lên người hắn, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
“Phụt!” Quảng Ngọc phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt chấn động.
Dưới sự khống chế của bóng ma, Nhiêu Anh này đã trở nên quá kỳ dị, thực lực hoàn toàn không giống với bình thường.
Uỳnh!
“Nhiêu Anh” giống như đã nhìn ra Quảng Ngọc kiệt sức, từng bước đi tới chỗ hắn, sương mù màu đen quấn quanh người hắn, giống như từng xúc tua đang quấn lấy, hắn đang thưởng thức con mồi giãy giụa trước khi chết.
“Đội trưởng!”
Những đồng đội kia của Quảng Ngọc thấy cảnh này đều không khỏi căng thẳng, không nhịn được kêu lên.
“Chết tiệt! Không ngờ ta lại bị một bóng đen không biết là thứ gì ép tới mức độ này.” Ánh mắt Quảng Ngọc nhìn chằm chằm Nhiêu Anh ở phía xa, ánh mắt cực kỳ không cam lòng.
“Học trưởng Quảng Ngọc, nể tình bạn bè, ta chỉ lấy của ngươi ba trăm nghìn nguyên thạch. Ba trăm nghìn nguyên thạch mua một cái mạng, đáng rồi.” Vương Đằng chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói.
“Được!” Quảng Ngọc cắn răng nói: “Ba trăm nghìn cái, ta cho ngươi!”
“Lấy ra trước đi!” Vương Đằng nói.
“Ở đây ta chỉ có một trăm ba mươi nghìn viên, số còn lại đưa cho ngươi sau.” Quảng Ngọc vung tay, một cái nhẫn không gian bay về phía Vương Đằng, lạnh lùng nói.
Vương Đằng nhận lấy kiểm tra rồi gật đầu. “Được, đến lúc đó nhớ ghi giấy nợ cho ta!”
Grào!
Trí khôn của bóng đen hình như không thấp, thấy giao dịch giữa hai người thì phát ra tiếng rống giận. Thân hình đột nhiên xông nhanh, nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Quảng Ngọc, chiến kiếm trong tay nở ra một ánh sáng cực kỳ rực rỡ, chém mạnh về phía Quảng Ngọc.
Cảnh này quá đột ngột, Quảng Ngọc hoàn toàn chưa kịp phản ứng, công kích của “Nhiêu Anh” đã đến trước mắt, con ngươi hắn co rút kịch liệt, trong lòng không cam.
Lẽ nào hôm nay hắn phải chết ở đây sao?
“Đội trưởng!” Đồng đội của Quảng Ngọc điên cuồng rống to, muốn tiến lên cứu vãn nhưng khoảng cách quá xa, hoàn toàn không đến kịp.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên.
Bóng dáng của Vương Đằng biến thành tàn ảnh tại chỗ, chậm rãi biến mất, còn bản thể của hắn đã xuất hiện trước mặt Quảng Ngọc rất đột ngột, một quyền đánh lên trên đỉnh đầu.
Ngũ Hành quyền!
Minh Táng!
Hai loại sức mạnh luân phiên, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly vô tận quét ra từ trong người Vương Đằng, biến thành một quyền ấn, nhưng quyền ấn không chỉ là màu xanh lam, bên trên còn có từng văn lộ màu đen như bóng mờ quấn quanh, trông vô cùng kỳ dị.
Cùng lúc này, kiếm quang “Nhiêu Anh” chém ra đã hoàn toàn chém xuống.
Uỳnh!
Quyền ấn kia nháy mắt đã va chạm với kiếm quang, bùng nổ dao động nguyên lực khủng khiếp, quét ngược bốn phía.
Với nguyên lực của Vương Đằng, hắn vốn tuyệt đối không thể chống lại cấp Vực Chủ bùng nổ toàn lực. Nhưng lúc này trong quyền ấn của hắn không chỉ ngưng tụ nguyên lực, còn có dị hỏa thiên địa và tinh thần lực gia tăng, đối mặt với một kiếm bùng nổ của “Nhiêu Anh” cũng vẫn không hề yếu hơn.
Lúc này Quảng Ngọc đứng ở phía sau Vương Đằng, suýt nữa bị dư ba nguyên lực mạnh mẽ đánh ngã, hắn hơi khó tin nhìn bóng lưng của Vương Đằng, nội tâm chấn động.
Tên này lại có thể chặn được một chiêu bùng nổ toàn lực của “Nhiêu Anh”!
Đây là yêu nghiệt gì?
Ngay sau đó cảnh tượng khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện. Dưới quyền ấn kia của Vương Đằng, kiếm quang của “Nhiêu Anh” tan vỡ từng tấc, sau đó thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, một bóng đen thoát ra khỏi cơ thể của hắn.
Bóng đen thật sự bị đánh ra ngoài rồi!!!
Rốt cuộc Vương Đằng này là làm bằng chất liệu gì, tại sao lại có nhiều thủ đoạn khiến người ta không ngờ tới như vậy?
Hoàn toàn không giống võ giả bình thường!
“Dám làm hỏng việc làm ăn của ta!” Vương Đằng đánh bóng đen ra, quét một tiếng, thân hình lại biến thành một tàn ảnh biến mất ngay trước mặt Quảng Ngọc, xông về phía bóng đen.
Bùm!
Trong không khí truyền đến tiếng nổ, Vương Đằng xuất hiện phía sau bóng đen, hai tay giống như chưa loại ma lực nào đó, trực tiếp tóm lấy đầu của bóng lớn màu đen, lực hút khủng khiếp bùng nổ.