Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2581 - Chương 2581. Hoàn Toàn Không Giống Võ Giả Bình Thường! (3)

Chương 2581. Hoàn toàn không giống võ giả bình thường! (3)
Chương 2581. Hoàn toàn không giống võ giả bình thường! (3)

“…” Vạn Đông cạn lời, cũng không biết nên nói Vương Đằng vô tri, hay nên nói hắn tự cao nữa.

Mặc dù hắn thừa nhận Vương Đằng là thiên kiêu tuyệt đỉnh, nhưng cũng không thể khinh thường bảng top 100 của học viện, đó là một trăm người mạnh nhất trong cấp Giới Chủ của cả học viện, hàm lượng vàng cao đến đáng sợ.

Đám người Guicteau cũng nhao nhao liếc xéo, cũng cảm thấy giọng điệu Vương Đằng hơi lớn.

Vương Đằng không để ý phản ứng của mọi người, đột nhiên lớn giọng kêu lên, vậy mà lại cổ vũ cho Quảng Ngọc ở bên cạnh.

“Dùng sức! Học trưởng Quảng Ngọc, tiếp tục dùng sức đi! Đánh hắn, đánh mạnh vào!”

Mọi người: “…”

Đám người Vạn Động cảm thấy Vương Đằng đang nghịch lửa, sau khi biết Quảng Ngọc có thể có liên quan tới Quảng Khánh kia, lại còn kích thích hắn như vậy, thật sự không sợ bị trả thù sao?

Cường giả trên bảng top 100 cấp Giới Chủ, những người như bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ.

Quảng Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng tuôn ra lửa giận không tên, hai mắt như muốn phun lửa, trợn mắt lườm Vương Đằng.

Hắn nhìn ra được Vương Đằng hoàn toàn không chỉ đơn thuần cổ vũ cho hắn, mà là tiêu khiển hắn, dáng vẻ kia thực sự quá ngứa đòn.

“Vương Đằng, ngươi độc quá rồi!” Viên Cổn Cổn cũng không nhìn được nữa, nói móc trong đầu hắn.

“Khụ khụ, cũng tạm thôi, ta cổ vũ cho hắn mà, sao còn chê ta rồi.” Vương Đằng ho khan nói.

“…” Viên Cổn Cổn trợn trắng mắt.

Quảng Ngọc không để ý Vương Đằng nữa, tập trung đối phó với Đan Ba bị khống chế, Man Lực Kim Cương Chưởng của hắn đúng là mạnh mẽ, chưởng ấn đẩy qua, đánh bay Đan Ba ra ngoài.

Hắn đang muốn thừa thắng xông lên, một bóng đen đã lao ra khỏi cơ thể của Đan Ba.

Thật đúng lúc, chỗ cơ thể Đan Ba bay ngược ra lại vừa hay có một võ giả cấp Vực Chủ khác.

Sau khi bóng đen lao ra khỏi người Đan Ba, nháy mắt đã xông về phía võ giả cấp Vực Chủ kia.

“Tránh ra!” Sắc mặt Quảng Ngọc thay đổi, quát lên.

Võ giả cấp Vực Chủ kia cũng thay đổi sắc mặt, lách người muốn né tránh, nhưng lại đánh giá thấp tốc độ của bóng đen. Thấy bóng đen đã ở ngay trước mặt, hắn cắn răng, chiến kiếm trong tay chém ra liên tiếp mấy kiếm, đáng tiếc bóng đen cực kỳ nhanh nhẹn tránh khỏi công kích, trực tiếp đâm vào trong người của hắn.

“A!”

Võ giả cấp Vực Chủ kia vang lên tiếng kêu thảm thiết, trên mặt xanh đen, mái tóc dài không gió tự bay, trạng thái như phát điên.

“Nhiêu Anh!”

Sắc mặt Quảng Ngọc u ám, không ngờ hắn vừa không để ý đã để bóng đen chiếm lấy cơ thể của người thứ hai, hơn nữa người này không phải võ giả tộc Xà Nhân, mà là một thành viên trong đội của bọn họ.

Điều khiến hắn càng cảm thấy khó giải quyết hơn là vừa rồi để đối phó với Đan Ba bị khống chế, hắn đã tiêu hao quá nghiêm trọng, hoàn toàn không thể đối phó với võ giả cấp Vực Chủ bùng nổ toàn lực thứ hai nữa.

Thực lực của Nhiêu Anh yếu hơn hắn, nhưng nếu bùng nổ toàn lực thì chắc chắn không thể xem thường.

“Nhiêu Anh!”

“Chết tiệt, sao lại như vậy?”

“Đội trưởng, làm sao đây?”

Người khác trong đội Quảng Ngọc cũng sốt ruột kêu lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn võ giả cấp Vực Chủ bị bóng đen khống chế kia.

“Các ngươi đều tản ra, đừng để bóng đen kia tới gần!” Sắc mặt Quảng Ngọc khó coi, quát.

Năng lực của bóng đen này hoàn toàn không thể phá giải, thực lực của những đồng đội này của hắn tương đương với Nhiêu Anh, nên rất dễ trở thành đối tượng bị khống chế thứ ba, thậm chí là thứ tư.

Đến lúc đó đội của bọn họ sẽ chết thật rồi!

“Đội trưởng, chúng ta cùng đối phó với nó.” Mọi người xôn xao nói.

“Đừng qua đây, các ngươi không phải đối thủ của nó.” Quảng Ngọc lạnh lùng quát, sau đó cắn răng nhìn về phía Vương Đằng, hỏi: “Có phải ngươi biết cách làm sao đối phó với bóng đen này không?”

“Cuối cùng ngươi cũng nỡ hỏi ta rồi.” Vương Đằng ngồi xổm ở đầu tường, ánh mắt chợt sáng lên.

“Ngươi muốn thế nào mới chịu nói cho ta biết?” Quảng Ngọc hít sâu, quả nhiên tên khốn này biết, hắn vội vàng hỏi.

“Vậy phải xem ngươi có thể trả cái giá thế nào.” Vương Đằng cười hì hì nói.

“Ta không có tin tức tương ứng để nói cho ngươi biết.” Ánh mắt Quảng Ngọc lóe lên, vội nói.

“Đó là chuyện của ngươi.” Vương Đằng nói.

Quảng Ngọc tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng thấy Nhiêu Anh vùng vẫy càng ngày càng yếu, hắn chỉ có thể nói: “Ta có thể lấy bí mật của khu kiến chú này để trao đổi với ngươi.”

“Bí mật của khu kiến trúc này?” Vương Đằng nghi ngờ nhìn hắn, nói: “Vậy ngươi nói ra xem.”

“Cùng truyền âm nói.” Quảng Ngọc nói.

“Cũng được!” Vương Đằng gật đầu.

Sau đó hai người cùng truyền âm, truyền đạt tin tức của mình cho đối phương.

“Quả nhiên trong khu kiến trúc này có truyền thừa cường giả kia để lại à, ở ngay chỗ đó.” Trong mắt Vương Đằng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn về phía nào đó của khu kiến trúng, nhưng trong lòng hắn vẫn nghi ngờ. “Nhưng mà lời của tên này không thể tin hết, không chừng đang đợi để lừa mình.”

“Vương Đằng!” Một tiếng rống giận đột nhiên phát ra từ miệng của Quảng Ngọc.

Đám người Vạn Đông không khỏi nhìn về phía Quảng Ngọc, sắc mặt hơi mờ mịt, tiếng to quá rồi, làm bọn họ giật cả mình.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao trong dáng vẻ Quảng Ngọc này như bị lừa gạt tình cảm vậy?

“Sao vậy, có vấn đề gì à?” Dáng vẻ Vương Đằng vô tội, hỏi.

“Ngươi hỏi ta có vấn đề gì, cái ngươi nói cho ta biết là tin tức gì?” Quảng Ngọc tức giận chất vấn.

“Chính là cách đối phó với bóng đen đó.” Vương Đằng lời thề son sắt nói. “Không phải ta đã với ngươi chỉ cần công kích linh hồn của nó là có thể đánh bóng đen ra khỏi người đồng đội của ngươi à?”

“Công kích linh hồn, nói thì dễ, nhưng ai có thể làm được.” Hai tay Quảng Ngọc nắm chặt, ánh mắt phun lửa.

Chiến kỹ có thể công kích linh hồn ít lại càng ít, hơn nữa không phải người nào cũng có thể tu luyện, chỉ có người căn nguyên linh hồn và tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể tu luyện thành công.

Tên khốn này lại nói với hắn phải công kích linh hồn của bóng đen, nói đúng là như kiểu không nói.

“Ta có thể mà!” Vương Đằng thản nhiên cười nói: “Dù sao tin tức ta đã nói rồi, không làm được cũng không thể trách ta!”

“…” Quảng Ngọc.

Cho nên là trách ta rồi?

Grào!

Hết chương 2581.
Bình Luận (0)
Comment