Kết cục của những võ giả tộc Xà Nhân bị khống chế lúc trước còn ở ngay trước mắt, lần này Đan Ba dù không chết cũng sẽ thương nặng.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn nghĩ tới kỹ năng Phụ Hồn của loài Hắc Ám tộc Ma Não, có hơi giống khống chế âm ảnh này.
Có điều khống chế âm ảnh càng thô bạo hơn, trực tiếp bùng phát là xong chuyện.
Phụ Hồn tốt xấu gì còn có một quá trình, hơn nữa có ý thức của loài Hắc Ám tộc Ma Não khống chế, không khác gì người thường.
Khống chế âm ảnh này vừa nhìn đã biết là không đúng.
Nhưng cuối cùng Vương Đằng cũng không có được bong bóng thuộc tính của cách khống chế âm ảnh này.
Grào!
Đan Ba cuối cùng vẫn không chống đỡ được, trong mắt mất đi tiêu cự, xuất hiện một bóng mờ kỳ dị, đột nhiên nhìn về phía Quảng Ngọc vừa xông tới trước mặt, chiến đao trong tay chém ra.
“Vẫn là chậm một bước!” Sắc mặt Quảng Ngọc càng khó coi hơn, vung quyền đón lấy, cái hắn dùng là một bộ quyền pháp vô cùng mạnh mẽ, quyền ấn bộc phát.
Uỳnh!
Công kích hai bên va chạm, bùng ra tiếng nổ, dư ba nguyên lực đụng bay cơ thể hai người ra ngoài.
Grào!
Đan Ba lại rống giận, rồi xông lên.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, ngăn hắn lại!” Quảng Ngọc quát.
Người khác phản ứng lại, vội vàng bộc phát công kích, đánh về phía Đan Ba.
Thế nhưng cách chiến đấu lúc này của Đan Ba hoàn toàn là tiêu hao nguyên lực bản thân, phụ tải cho cơ thể cực lớn, uy lực bộc phát ra tất nhiên cũng vô cùng khủng khiếp.
Với thực lực của Đan Ba vốn chắc chắn không thể là đối thủ của đám người Quảng Ngọc, nhưng lúc này lại đánh bọn họ liên tục lùi về sau.
Lấy một địch nhiều, giống như đã mở buff!
Đây giống như là… không phải cơ thể của bản thân, tùy ý làm!
Người đau lòng chỉ có bản thân Đan Ba.
Đáng tiếc lúc này hắn đã không khống chế nổi bản thân nữa!
“Hung dữ quá!” Vương Đằng trợn to mắt nhìn Đan Ba bộc phát, trong lòng rất kinh ngạc: “Không ngờ Đan Ba này lúc không cần mạng còn rất lợi hại.”
Đám người Vạn Đông cạn lời.
Đây là cách đánh thật sự không cần mạng!
Đánh xong chắc mạng cũng mất luôn.
Hơn nữa không hề liên quan tới võ giả cấp Vực Chủ tộc Xà Nhân kia, tất cả đều là bóng đen đang làm chủ được không.
Cứ cảm thấy tên này đang nói mát.
“Bỏ đi, xem cũng tàm tạm rồi, đợi lát còn cần dùng tới bọn họ, không thể chơi chết nhanh như vậy.” Vương Đằng lắc đầu, bóng dáng lóe lên, xuất hiện ở khu vực chỗ đám người Ngọc Quảng kia.
Ầm ầm ầm!
Một bức tường niệm lực tinh thần chậm rãi hạ xuống, Vương Đằng ngồi xổm trên đầu tường, cười ha ha nhìn Quảng Ngọc, hỏi: “Các học trưởng, học tỷ cần giúp đỡ không?”
“Vương Đằng!” Quảng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức muốn giết người.
Người khác cũng nhao nhao trợn mắt nhìn Vương Đằng, một nhóm võ giả cấp Vực Chủ bọn họ lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ làm cho quay vòng vòng, nói ra ngoài cũng mất mặt.
“Không trả lời là tạm thời không cần sao? Vậy đợi lát ta qua hỏi lại sau.” Vương Đằng nói.
Đám người Quảng Ngọc: “…”
Đám người Vạn Đông: “…”
Tên này đúng là làm tức chết người không đền mạng!
Người ta đó là không cần sao? Rõ ràng là phẫn nộ tới mức nói không nên lời được không? Bọn họ lập tức có được một nhận thức mới về thủ đoạn giả ngây giả ngốc của Vương Đằng.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
Đan Ba công kích điên cuồng, cả người đều là máu tươi, đó là do thân xác của hắn không thể chống đỡ sự bùng phát với cường độ cao như vậy, nên thương tích đầy mình, trông đã thấy rất đau.
Quảng Ngọc hoàn toàn phát tiết sự phẫn nộ đối với Vương Đằng lên người Đan Ba, nháy mắt đã đánh ra mấy chục chưởng ấn, đánh ra chi chít, vô cùng mạnh mẽ, có một loại khí thế không thể địch nổi.
“Chưởng pháp mạnh mẽ quá!” Guicteau không khỏi cảm thán.
“Đây hình như là… Man Lực Kim Cương Chưởng!” Vạn Đông bỗng nhiên nói.
“Man Lực Kim Cương Chưởng!” Vương Đằng nhìn chưởng pháp Quảng Ngọc thi triển, trong mắt lóe sáng. “Đây hình như là một chưởng pháp hỗn hợp giữa hai hệ Thổ Kim cấp Bất Hủ!”
“Ế!”
Nói rồi, bỗng nhiên khẽ ế một tiếng.
“Chưởng pháp này thú vị đấy, bên trong lại còn có áo nghĩa Lực!” Mắt Vương Đằng lập tức phát sáng, đã rất lâu rồi hắn không nhặt được áo nghĩa Lực, tới mức mà áo nghĩa Lực của hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn sáu thành.
Áo nghĩa Lực rất khó lĩnh ngộ, Vương Đằng gặp nhiều võ giả thiên tài như vậy, võ giả lĩnh ngộ áo nghĩa Lực lại chỉ lác đác vài người.
Không ngờ Quảng Ngọc này lại là một trong số đó!
Vương Đằng lập tức cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt tỏa sáng nhìn Ngọc Quảng.
“Chưởng pháp này rất có danh tiếng ở học viện tinh không thứ ba, có không ít võ giả cùng cảnh giới của học viện khác đã từng thất bại dưới chưởng pháp này.” Vạn Đông nhìn Vương Đằng, nói.
“Còn có lai lịch này!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Bảy học viện tinh không lớn cứ cách một thời gian là sẽ tiến hành một đại hội võ, học viên thiên tài của các học viện tiến hành so tài. ‘Man Lực Kim Cương Chưởng’ này từng xuất hiện nhiều lần, cho nên danh tiếng rất rộng.” Vạn Đông nói.
“Không ít thiên tài của học viện khác đều từng chịu thiệt của chưởng pháp này.” Ngô Thành ở bên cạnh giống như nhớ lại chuyện không nỡ nhớ lại gì đó, không khỏi lắc đầu, nói.
“Nhắc mới nhớ, ta nhớ hình như chưởng pháp này là chiến kỹ của một thiên tài của học viện tinh không thứ ba.” Guicteau suy ngẫm nói.
“Quảng Khánh!” Sắc mặt Vạn Đông hơi thay đổi, nói.
“Là hắn!” Đám người Ngô Thành, Guicteau cũng thay đổi sắc mặt, hình như đã nhớ ra điều gì đó.
“Quảng Khánh, đều họ Quảng, lẽ nào có quan hệ gì với Quảng Ngọc này?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Quảng Khánh là võ giả thiên tài lớn hơn bọn ta một khóa, bây giờ đã là cường giả cấp Giới Chủ, đứng trong bảng top 100 cấp Giới Chủ của học viện tinh không thứ ba!” Sắc mặt Vạn Đông nặng nề nói: “Mà hắn và Quảng Ngọc này chắc là có chút quan hệ.”
“Bảng top 100 cấp Giới Chủ, rất lợi hại sao?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Cường giả trên top 100 trong số võ giả cấp Giới Chủ của cả học viện, ngươi nói xem lợi hại không?” Vạn Đông không vui hỏi
“Cũng tạm thôi, trên top 100 còn không phải có top 10!” Vương Đằng lắc đầu nói.