Người ta mạnh như vậy ở cấp Vũ Trụ, không thể không đạo lý.
Khi bọn họ còn đang ngẩn ra, người ta đã đột phá, vậy so sánh thế nào chứ?
Không thể so sánh được!
“Được rồi, mọi người tiếp tục tiến lên.” Vương Đằng vung tay lên, tản mê cung tinh thần đi, nhàn nhạt nói.
Mọi người nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện đã khôi phục lại như cũ, vẫn là quần thể kiến trúc cổ xưa kia, lộ ra vẻ tang thương, đồng thời còn có cả nguy hiểm chưa biết, không khỏi cảm thán thủ đoạn của tinh thần niệm sư không tầm thường.
Bọn họ tương đối hâm mộ trong lòng, kể cả ở trong vũ trụ thì tinh thần niệm sư đều không gặp nhiều, không ngờ Vương Đằng chẳng những có thiên phú võ đạo mạnh mẽ, kể cả thiên phú tinh thần cũng không kém gì như thế.
Vương Đằng tiếp tục tiến lên trước, so với những người khác từ trước đến nay vẫn hoàn toàn chưa hề có thu hoạch gì, hắn lại đã nhận được không ít chỗ tốt, tâm tình vô cùng tốt, nhiệt tình thăm dò quần thể kiến trúc này tự nhiên tăng vọt.
Đám người Vạn Đông lại hơi nặng nề, bọn họ đã bị Vương Đằng đả kích đến, cảm thấy bản thân rất khó thoát khỏi ma trảo của Vương Đằng.
Đám người Quảng Ngọc cũng đi theo sau lưng, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, không xông lên trước, giữ khoảng cách hơi xa, sợ lại bị Vương Đằng chơi xỏ.
Hình như Đan Ba và Nhiêu Anh không chết, nhưng bị thương nặng, hiện giờ bị rơi vào trong trạng thái hôn mê.
Mất đi chiến lực của hai cấp Vực Chủ, hơn nữa còn có lực Âm Ảnh vẫn sót lại trong cơ thể bọn họ, không thể loại trừ, chiến lực bị giảm xuống không ít.
Thực lực như vậy vốn không thể chống lại đám người Vương Đằng.
Nhưng bọn họ không cam lòng cứ rời đi như vậy.
Trong quần thể kiến trúc này chắc chắn có chỗ tốt rất lớn, ai mà không muốn nhận được.
Chỉ cần có một chút cơ hội, bọn họ không thể bỏ qua.
Tuy rằng hiện giờ đám người Vương Đằng chiếm thế mạnh, nhưng không nhất định rằng sẽ không có lúc sai lầm.
Hình như Quảng Ngọc nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, tin tức hắn mới vừa nói cho Vương Đằng đều không phải là thật toàn bộ, nếu như Vương Đằng tin là thật, nhất định sẽ phải chịu thiệt, đến lúc đó hắn muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.
Mọi người tiến lên không ngừng, dọc theo đường đi lại không xuất hiện nguy hiểm gì nữa, bóng đen kia giống như cũng biến mất không thấy đâu, không xuất hiện lại.
Đi được đại khái mười mấy phút, vượt qua mảng lớn khu vực kiến trúc, từng mảng kiến trúc cổ hóa thành bụi bặm tiêu tán khỏi thế gian này.
Vương Đằng đột nhiên dừng bước lại, nhìn nơi nào đó ở phía trước mặt, đồng tử trong mắt hơi co rụt lại.
“Shhh!”
Đám người Vạn Đông cũng nhìn thấy, lập tức hít một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.
Đám người Quảng Ngọc cách một đoạn, nhưng thị lực võ giả kinh người, cũng đều nhìn thấy được tình hình bên này, bọn họ chần chừ một chút, vẫn chưa tới gần mà quan sát từ xa.
Một thi thể!
Một thi thể bị đóng đinh trên vách tường!
Đó là một người đàn ông, thân hình cao lớn, ít nhất cao đến bảy tám mét, trên đỉnh đầu mọc một cái sừng lớn màu vàng, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng sắc bén.
“Võ giả tộc Cự Giác!”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đã nhận ra được đây rõ ràng là một võ giả tộc Cự Giác lấy thiên phú hệ Kim để xưng!
“Nhìn đường vân trên cái sừng lớn kia của hắn, ít nhất là võ giả cấp Giới Chủ, lại bị chết như thế!” Vạn Đông trầm giọng nói.
Điều chân chính khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi là cách chết của võ giả tộc Cự Giác này, lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí cả chỗ mi tâm đều bị xuyên thủng, trên người cắm các ống kim loại màu đen, không biết do nguyên vật liệu nào chế tạo thành, xung quanh còn có dấu vết máu màu đen đã khô.
Không thể nghi ngờ thoạt nhìn một màn này cực kỳ rợn cả người!
“Chắc bị một kích giết chết!” Vương Đằng mở miệng nói.
Đám người Vạn Đông sửng sốt, cẩn thận nhìn xem, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Các ngươi nhìn miệng vết thương của hắn xem, không hề có bất cứ dấu vết giãy giụa nào, chắc là thức hải và lục phủ ngũ tạng đồng thời bị xuyên thủng, năng lực khống chế này vô cùng đáng sợ.” Giọng Vương Đằng hơi nghiêm trọng nói.
Mọi người phản ứng kịp, sắc mặt ào ào vô cùng nghiêm trọng.
“Là tinh thần niệm sư gây nên sao?” Vạn Đông chần chừ một chút hỏi.
“Không nhất định.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lắc đầu.
“Các ngươi mau nhìn vách tường này xem, thật kỳ quái, các vách tường khác đều đã trải qua thời gian tàn phá không ngừng, vừa chạm vào đã sụp, nhưng vì sao vách tường này lại vẫn còn được giữ gìn hoàn hảo vậy chứ?” Đổng Lôi đột nhiên nói.
Vách tường nàng đang nhắc đến chính là chỗ ở sau lưng thi thể này, vốn dưới sức nặng của thi thể, vách tường chắc đã sớm hóa thành bụi bặm, nhưng nó vẫn còn tồn tại, thật sự không thể tin nổi.
“Đúng là hơi kỳ quái, để ta đi qua xem!” Guicteau xung phong nhận việc, cẩn thận tiến lên phía trước.
Lúc này bọn họ còn cách thi thể mấy trăm mét, Vương Đằng đã sớm dừng bước lại, không định đến quá gần để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Lúc này Guicteau định đi qua, lại bị hắn giữ chặt lại.
Guicteau nghi ngờ nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng không giải thích gì, quay đầu lại nói với đám người Quảng Ngọc: “Học trưởng Quảng Ngọc, ở đây có thi thể, các ngươi không đến nhìn xem sao?”
Mọi người có sắc mặt kỳ quái, giống như ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Bên kia, Quảng Ngọc có sắc mặt hoài nghi, lạnh giọng nói: “Không cần, chúng ta đã thấy.”
“Hình như trên tay thi thể này có đeo nhẫn không gian, người gặp có phần, mọi người qua đây phân chia đi.” Vương Đằng thấy bọn họ không đi tới, đảo mắt lại nói.
Đám người Vạn Đông hơi sững sờ, chợt quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý đến trên tay thi thể kia thật sự có đeo nhẫn không gian.
Bình thường sau khi võ giả giết chết đối thủ nhất định sẽ thu chiến lợi phẩm, đặc biệt là trang bị không gian dễ nhìn như thế, làm sao có thể lưu lại cho bọn họ được.
Cho nên mới vừa rồi đám người Vạn Đông mới không nhìn xem.
Lúc này nhờ Vương Đằng nhắc nhở, bọn họ mới phản ứng kịp, nhẫn không gian vẫn còn ở đó.