Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2586 - Chương 2586. Vương Đằng, Ngươi Con Mẹ Nó Lại Lừa Ta! (3)

Chương 2586. Vương Đằng, ngươi con mẹ nó lại lừa ta! (3)
Chương 2586. Vương Đằng, ngươi con mẹ nó lại lừa ta! (3)

Trong lúc này, vẻ nóng rực đều hiện lên trong mắt mấy người, đó chính là nhẫn không gian do một cường giả cấp Giới Chủ lưu lại, bên trong sẽ có cái gì đây?

Đám người Quảng Ngọc vốn thật kiên quyết, đến chết đều không chịu đi qua, nhưng vừa nghe nói có nhẫn không gian, trong lòng lập tức lại lung lay.

“Nếu không đi qua nhìn xem sao?” Quảng Ngọc thầm khuyên nhủ mình.

Chỉ nhìn xem thôi!

Tùy cơ ứng biến, nếu như có gì không đúng lập tức rút lui, tuyệt đối không làm súng cho Vương Đằng kia dùng!

Hắn không ngốc như vậy.

Tuy rằng nhẫn không gian của cấp Giới Chủ mê người, nhưng phải có mạng mới lấy được.

Hắn nhìn bốn đồng đội còn thừa lại của bên mình, thấy bọn họ đều thật động lòng, vẻ kiên trì trong lòng này lại yếu bớt vài phần.

“Đội trưởng?” Nhiễm Thiên lên tiếng hỏi.

“Đi, đi qua xem!” Quảng Ngọc thấp giọng nói.

“Được!” Ánh mắt đám người Nhiễm Thiên lập tức sáng ngời, bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ để làm gì, không phải vì vài thứ này sao?

Trang bị không gian do võ giả cấp Giới Chủ lưu lại thật sự rất mê người, cho nên kể cả bọn họ đều biết rõ Vương Đằng chắc chắn không có ý tốt gì, nhưng thật sự không chịu nổi hấp dẫn.

Một đám người nhanh chóng đi đến bên cạnh nhóm người Vương Đằng.

“Ngươi định chia như thế nào?” Đầu tiên Quảng Ngọc liếc nhìn nhẫn không gian trên ngón tay võ giả tộc Cự Giác kia, xác định không có vấn đề gì mới nhìn sang Vương Đằng, mở miệng hỏi.

“Ai lấy được coi như là của người đó, thế nào?” Vương Đằng nói.

“Mới vừa rồi ngươi không nói như vậy.” Quảng Ngọc nhíu mày, cười lạnh trong lòng, tên này thật sự có vấn đề.

“Tất cả mọi người đều có cơ hội cướp đoạt mà, nhưng có thể lấy được hay không thì phải nhìn xem bản lĩnh mỗi người, không có tật xấu gì chứ?” Vương Đằng không hề để ý nói.

Ánh mắt đám người Vạn Đông lóe lên, tuy rằng thật sự muốn để cho đám người Quảng Ngọc thò một tay, nhưng nhìn dáng vẻ Vương Đằng giống như có tính toán gì đó, bọn họ không tiện nói thêm gì cả.

Quảng Ngọc lại cau mày, hắn cứ cảm thấy Vương Đằng chắc chắn đang tính kế hắn cái gì đó, nhưng lại chưa nhìn ra được, cũng rất bất đắc dĩ.

“Thế nào? Muốn ra tay không cho một lời chắc chắn.” Vương Đằng nói.

“Ra tay có thể, nhưng phải đồng thời ra tay!” Quảng Ngọc nói.

“Có thể.” Vương Đằng gật đầu: “Bên chỗ chúng ta, để ta ra tay là được.”

Quảng Ngọc liếc nhìn đám người Vạn Đông, lúc này hắn đã nhìn ra được, những võ giả cấp Vực Chủ này lại lấy Vương Đằng làm chủ, trước đó bọn họ vốn chỉ đang diễn trò với hắn.

Mới vừa nghĩ đến đây, hắn đã đau gan một trận.

Đội ngũ do một đám võ giả cấp Vực Chủ tạo thành lại lấy một võ giả cấp Vũ Trụ làm chủ, nói ra ai tin chứ?

Cho nên kể cả trước đó hắn cứ cảm thấy trong đội ngũ này có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng chưa hề suy nghĩ cẩn thận.

“Nếu như ngươi đã một mình ra tay, vậy bọn ta không chiếm tiện nghi, bên chỗ ta cũng do một mình ta ra tay là được, miễn cho người khác nói ta bắt nạt ngươi.” Quảng Ngọc nói.

“Được, ta bội phục học trưởng một điểm này, đủ quang minh.” Vương Đằng gật đầu nói.

Quảng Ngọc hoài nghi nhìn Vương Đằng, hắn có lý do để tin tưởng Vương Đằng vốn không phải đang khen hắn.

Hai người đã chuẩn bị xong, liếc nhìn nhau rồi đi về phía thi thể của võ giả tộc Cự Giác kia.

Ánh mắt của người trong hai đội ngũ đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người.

Đi được đại khái hơn một trăm mét, khi đến trong phạm vi ba trăm mét xung quanh thi thể tộc Cự Giác đó, Quảng Ngọc đột nhiên biến sắc, thân hình lướt sang trái ra ngoài.

Vèo!

Một đường công kích giống như vô hình cực kỳ đột ngột xuyên qua bên cạnh mắt phải của hắn, biến mất trong không trung.

Đồng tử Quảng Ngọc co rụt lại, trên trán lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh, nếu như mới vừa rồi hắn không kịp thời né tránh, mắt phải của hắn chắc chắn đã bị xuyên thủng.

“Đó là cái gì?”

Quảng Ngọc chấn động trong lòng, cảm thấy mình giống như vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quan.

Võ giả cấp Vực Chủ có thực lực không kém, nhưng mà đối mặt với công kích quỷ dị kia, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.

Hắn không nhìn thấy rõ thứ kia là cái gì, giống như một đường công kích Âm Ảnh thật nhạt nhòa, dung nhập vào hư không, mắt thường rất khó phát hiện ra.

Đám người Nhiễm Thiên ở xa xa đồng thời không thấy được, chỉ thấy Quảng Ngọc đột nhiên lướt ngang ra ngoài, có dáng vẻ kinh hồn chưa yên, họ đều kinh ngạc không thôi.

Quả nhiên có nguy hiểm gì sao?

Mọi người suy đoán trong lòng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn quét xung quanh, nhưng bởi vì không phát hiện gì, trong lòng bọn họ mới càng thêm bất an.

“Học trưởng Quảng Ngọc, ngươi làm sao vậy?” Giọng Vương Đằng truyền đến từ cách đó không xa.

Quảng Ngọc đưa mắt nhìn lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì Vương Đằng vẫn đang từng bước một đi đến gần thi thể kia, giống như không gặp phải công kích gì cả.

Nhưng chuyện này làm sao có thể?

“Học trưởng Quảng Ngọc, ngươi còn không nhanh lên chút, ta sẽ cầm cái nhẫn này đi đấy.” Giọng Vương Đằng chậm rãi truyền đến.

“…” Cơ mặt Quảng Ngọc co rúm lại, tên này đang khích tướng hắn.

“Học trưởng Quảng Ngọc, nhanh lên đi, chẳng lẽ ngươi sợ sao?” Vương Đằng vừa đi vừa cười nói với Quảng Ngọc.

Ánh mắt Quảng Ngọc lấp lóe, nhìn Vương Đằng, giống như muốn tìm ra biện pháp tránh né công kích Âm Ảnh của đối phương.

Đáng tiếc, sau một lúc hắn phát hiện mình vốn không nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến lên phía trước.

Vèo!

Đi chưa được hai bước, công kích Âm Ảnh lại xuất hiện một lần nữa, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt bắn nhanh đến.

Lần này Quảng Ngọc đã có chuẩn bị, lập tức tránh đi, nhưng đường công kích Âm Ảnh thứ hai, thứ ba xuất hiện tiếp để cho hắn mệt mỏi ứng phó, kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Nhưng kỳ quái ở chỗ đám người Nhiễm Thiên, Vạn Đông ở xa xa đều không hề nhìn thấy gì cả, bọn họ đều mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quảng Ngọc đang lướt ngang trái phải ở bên đó, giống như đang… khiêu vũ?

“Tình huống gì vậy?” Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong không khí nghiêm trọng mang theo một chút quái dị.

Hết chương 2586.
Bình Luận (0)
Comment