Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2587 - Chương 2587. Vương Đằng, Ngươi Con Mẹ Nó Lại Lừa Ta! (4)

Chương 2587. Vương Đằng, ngươi con mẹ nó lại lừa ta! (4)
Chương 2587. Vương Đằng, ngươi con mẹ nó lại lừa ta! (4)

Quảng Ngọc cũng không biết người bên ngoài vốn không nhìn thấy bóng ma, lúc này hắn đang tập trung ứng phó những bóng ma đang không ngừng bay nhanh về phía hắn, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.

Hắn không định bỏ qua, Vương Đằng một võ giả cấp Vũ Trụ đều không lùi bước, sao hắn có thể lùi được.

Huống hồ…

“Học trưởng Quảng Ngọc, nhanh lên chút, sao ngươi lại chậm vậy chứ?” Giọng Vương Đằng vẫn thường xuyên truyền đến, khiến một chút không phục trào dâng trong lòng hắn.

Biết rõ Vương Đằng đang khích tướng hắn, nhưng mà hắn không nuốt trôi được cơn giận này.

Đương nhiên, chủ yếu ở chỗ hắn tự nhận còn có thể ứng phó được, cho nên không định buông bỏ.

Vương Đằng nhìn thấy một màn này, cười he he trong lòng, cố ý bước chậm lại, thỉnh thoảng né tránh một chút, giả bộ như không hề dễ dàng gì.

Công kích Âm Ảnh kia xuất hiện, ở bên hắn cũng giống thế, không hề có bất cứ chỗ đặc thù nào cả.

Nhưng mà hắn có thể ứng phó lại được.

Bởi vì công kích Âm Ảnh này chính là do lực Âm Ảnh ngưng tụ ra, tạo thành một tràng vực đặc thù ở trong khu vực nho nhỏ này.

Mà hắn mang ‘Thiên phú Âm Ảnh’ trên người, hoàn toàn có thể cảm giác được xuất hiện của công kích Âm Ảnh trước.

Cho nên công kích Âm Ảnh là nguy hiểm trí mạng đối với người khác, nhưng đối với Vương Đằng, nó chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ thôi.

Việc hắn muốn làm chính là không ngừng dẫn dụ Quảng Ngọc vào trong chỗ sâu tràng vực này.

“Không biết có bong bóng thuộc tính không?” Vương Đằng vừa tránh né công kích Âm Ảnh vừa thầm nhủ trong lòng.

“Hừ, ta tưởng ngươi có năng lực lớn đến cỡ nào, còn không phải giống như ta sao.” Quảng Ngọc nhìn thấy bước chân Vương Đằng cũng dần dần trở nên khó khăn, không nhịn được trào phúng một tiếng.

“Nhưng mà ta vẫn nhanh hơn ngươi, ngươi không đuổi kịp ta, wow, không đuổi kịp.” Vương Đằng cười he he nói.

“…” Quảng Ngọc.

Sao người này có thể đê tiện như vậy cơ chứ?

Đột nhiên, ánh mắt Vương Đằng sáng lên, nhìn thấy một bong bóng thuộc tính xông ra, hắn tạm thời bỏ qua Quảng Ngọc, niệm lực tinh thần quét ra, nhặt nó lên.

‘Lĩnh vực Âm Ảnh x100’

“Lĩnh vực Âm Ảnh, quả nhiên có thuộc tính lĩnh vực liên quan!” Vương Đằng không khỏi mừng rỡ trong lòng, ý tưởng của hắn là đúng.

Vì thế hắn càng không nóng nảy, chậm rãi di chuyển tới trước, chờ đợi càng nhiều bong bóng thuộc tính xuất hiện.

Chỉ chốc lát sau, lại có hai bong bóng thuộc tính xông ra từ bên trái phía trước.

‘Lĩnh vực Âm Ảnh x200’

‘Lĩnh vực Âm Ảnh x150’

“Không tệ! Không tệ! Tiếp tục!” Vương Đằng cực kỳ vui vẻ trong lòng, của hời nhặt miễn phí, ai không thích chứ.

“Có phải thằng cha này mới vừa nở nụ cười không?” Quảng Ngọc tỏ vẻ hoài nghi.

Vèo!

Vừa không chú ý, ba công kích Âm Ảnh đã bắn nhanh đến từ ba phương hướng khác nhau.

Quảng Ngọc thay đổi sắc mặt, lập tức nghiêng người, mạo hiểm vô cùng tránh thoát được hai công kích Âm Ảnh, sau đó lại hạ thấp người xuống tránh thoát đường công kích Âm Ảnh thứ ba.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn đứng lên, lại có bốn công kích Âm Ảnh đến từ bốn phương tám hướng.

“Đù má! Sao lại đột nhiên trở nên nhiều như vậy?” Quảng Ngọc không nhịn được chửi tục một câu trong lòng.

Số lượng công kích Âm Ảnh đột ngột tăng vọt lên gấp bội, đây là chuyện dù thế nào hắn cũng đều không thể ngờ đến.

“Học trưởng, ngươi được không vậy? Nếu như không được thì rời khỏi sớm một chút đi, đừng dọa người.” Giọng của Vương Đằng đúng lúc truyền đến.

“Ngươi mới không được, cả nhà ngươi đều không được!” Quảng Ngọc xanh cả mặt, tránh đi vài đường công kích Âm Ảnh, mắng Vương Đằng một câu, cắn răng một cái, mạnh bạo xông lên phía trước.

Mười mét!

Chỉ mới lao ra khoảng cách mười mét, công kích Âm Ảnh xung quanh lại tăng vọt, chi chít dày đặc từ bốn phương tám hướng bay nhanh đến, gần như vây kín xung quanh người hắn.

Sắc mặt Quảng Ngọc hoàn toàn thay đổi.

Nhiều công kích Âm Ảnh như vậy, trốn thế nào đây?

Hắn không chút nghĩ ngợi, định lui về phía sau, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, phía sau cũng có công kích Âm Ảnh nhiều không đếm xuể đang bay nhanh đến.

Quảng Ngọc chật vật trốn tránh, trên người vẫn bị vài công kích Âm Ảnh đánh trúng, máu tươi bắn ra.

May mắn bảo vệ được tính mạng!

Nhưng đúng lúc này, một luồng ý âm trầm đã lập tức chui vào trong cơ thể hắn theo miệng vết thương.

“Lực lượng giống với bóng đen?” Quảng Ngọc khẽ biến sắc, định thử đuổi đi, nhưng lại không thể làm được gì.

Lực âm trầm trong cơ thể hắn thật vất vả mới áp chế xuống được, vào lúc này dưới dẫn động của lực âm trầm mới vừa xuất hiện, nó lập tức bùng nổ.

Một luồng hàn ý thổi quét toàn thân, hắn không nhịn được toàn thân run lên.

Không kịp nghĩ nhiều, xung quanh lại có rất nhiều công kích Âm Ảnh bay nhanh đến, Quảng Ngọc chỉ có thể liều mạng trốn tránh.

“Học trưởng, chịu đựng được không?” Giọng nói mang theo ý cười của Vương Đằng truyền đến từ đằng xa.

Quảng Ngọc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Đằng mang khuôn mặt tươi cười, lại khôi phục dáng vẻ giống như đang dạo chơi nơi sân vắng lúc trước, khó nhọc mới vừa rồi giống như hai người.

Một tia chớp xẹt qua trong đầu hắn.

“Vương Đằng, ngươi con mẹ nó lại lừa ta!”

Lúc này sao Quang Ngọc còn không biết việc này là do Vương Đằng cố ý, trong miệng không khỏi gầm to một tiếng, sắc mặt đen giống như đáy nồi.

Lúc này cuối cùng hắn đã hối hận, hối hận vì sao mình lại đi làm súng cho Vương Đằng.

Lúc này theo càng ngày càng đến gần thi thể kia, công kích Âm Ảnh xuất hiện xung quanh càng ngày càng nhiều.

Sự xuất hiện của công kích Âm Ảnh này rõ ràng không ngừng gia tăng lên theo khoảng cách thu ngắn lại, hắn nên sớm phát hiện ra, nhưng quá mức tự phụ, cho rằng Vương Đằng có thể đối phó được thì hắn cũng có thể đối phó, kết quả rơi vào trong cái bẫy do Vương Đằng đã đào sẵn.

Tên khốn kiếp này!

Đám người Nhiễm Thiên ở xa xa nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ đan xen của Quảng Ngọc cùng với miệng vết thương hiện lên ở trên người hắn, cuối cùng biết đã xảy ra chuyện.

Đội trưởng của bọn họ lại bị Vương Đằng kia lừa gạt?!

Nhưng mà chuyện này sao có thể chứ, rõ ràng ở ngay dưới mí mắt, hắn chơi xỏ như thế nào?

Mọi người trăm mối không có được lời giải.

Hết chương 2587.
Bình Luận (0)
Comment