Đám người Vạn Đông đồng thời nghi ngờ không thôi, hoàn toàn không biết phía trước rốt cuộc là tình huống như thế nào, nhưng nhìn thấy Quảng Ngọc lại bị chơi xỏ, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên thật kỳ quái.
Bị cùng một người chơi xỏ liên tục hai lần, đúng là không có ai.
Có phải Quảng Ngọc này bị Vương Đằng giở trò ra đến ám ảnh trong lòng không?
“Thoạt nhìn có vẻ thật nguy hiểm!” Trên gương mặt chó của Guicteau kia đột nhiên lộ ra vẻ may mắn, may mà vừa rồi Vương Đằng ngăn cản hắn, bằng không chỉ sợ giờ phút này người phải đối mặt với tình huống nguy hiểm kia sẽ chính là hắn.
Vương Đằng không để ý đến Quảng Ngọc nữa, từng bước một đi đến gần thi thể của võ giả tộc Cự Giác, giống như tia sáng màu đen ở xung quanh không hề tồn tại, kể cả tránh đều lười tránh.
Hắn mở ‘Thiên phú Âm Ảnh’ ra, lực Âm Ảnh trong cơ thể bắt đầu khởi động lên, đẩy công kích Âm Ảnh ở xung quanh ra ngoài, công kích Âm Ảnh này vốn không tổn thương được đến hắn.
Hắn phát hiện công kích Âm Ảnh này lại hơi tương tự với công kích niệm lực tinh thần, nếu không tập trung tinh thần để quan sát, rất khó phát hiện ra.
Sở dĩ Quảng Ngọc bó tay chịu thua đó là bởi vì công kích Âm Ảnh quá mức bí mật, hơn nữa số lượng tăng nhiều, hắn vốn không ứng phó kịp.
Rất nhanh, Vương Đằng đã đi đến chỗ năm mét phía trước thi thể tộc Cự Giác, sau đó niệm lực tinh thần vừa cuốn, gỡ nhẫn không gian xuống.
Mới vừa rồi còn cách quá xa, hơn nữa xung quanh nơi đây có lực lượng tràng vực bao phủ, hơn nữa trong khu vực xung quanh thi thể vài mét, quấy nhiễu của tràng vực mãnh liệt hơn, cho nên hắn không thể sử dụng niệm lực tinh thần, nhưng giờ phút này hắn chỉ còn cách thi thể năm mét, lấy niệm lực tinh thần của hắn hoàn toàn có thể cuốn về được.
Nhẫn không gian rơi vào trong tay Vương Đằng, niệm lực tinh thần của hắn lập tức đổ cuốn ra, tiến vào bên trong đó.
Rầm!
Rắc rắc!
Ấn ký tinh thần do cường giả cấp Giới Chủ của tộc Cự Giác trước mắt này lập tức vỡ vụn.
Dù sao hắn đã chết lâu rồi, trải qua thời gian ăn mòn, ấn ký tinh thần bên trong đó đã sớm vô cùng yếu ớt, lấy tinh thần lực của Vương Đằng hoàn toàn có thể phá tan.
Rất nhanh, tình huống bên trong nhẫn không gian đã đập vào trong mắt Vương Đằng.
Binh khí, nguyên thạch, còn có đủ loại đan dược lưu trữ trong bình ngọc cùng với các loại linh dược, khoáng thạch,… vân vân. Tài sản cất chứa của một võ giả cấp Giới Chủ quả nhiên không thể khinh thường.
Vương Đằng nhìn thoáng qua mi tâm của võ giả tộc Cự Giác này.
Đáng tiếc!
Thức hải bị phá, đoán chừng tiểu thế giới trong cơ thể đã bị hỏng mất, những thứ bên trong có tám phần đã lưu lại trong vùng không gian không biết kia, không thể nào tìm được nữa.
Có cường giả cấp Giới Chủ trước khi chết đi sẽ lưu tiểu thế giới do mình sáng tạo lại, sau đó lưu trữ ở một nơi nào đó, chờ đợi người có duyên phát hiện ra.
Nhưng nếu là cường giả cấp Giới Chủ đột tử, tiểu thế giới bình thường không thể lưu lại được, không phải bị người cướp sạch sẽ thì chính là trực tiếp tự hủy, không để lại cho kẻ địch chút đồ gì.
Võ giả cấp Giới Chủ trước mắt này bị người trực tiếp đánh xuyên thủng thức hải mà chết, tiểu thế giới cũng vỡ vụn theo đó, biến mất trong không gian.
Quảng Ngọc ở xa xa bị công kích Âm Ảnh ngăn cản, không rảnh chú ý đến chuyện gì khác.
Vương Đằng xoay người, nở nụ cười chất phác: “Học trưởng Quảng Ngọc, ta lấy được nhẫn không gian, đi trước một bước nhé.”
“… Phụt!”
Quảng Ngọc đang mồ hôi lạnh đầy đầu, trên người đã xuất hiện nhiều vết thương, tất cả đều do công kích Âm Ảnh gây nên, từng luồng lực Âm Ảnh tiến vào trong cơ thể hắn, làm tắc nghẽn nguyên lực lưu chuyển, khiến cho tình cảnh của hắn càng thêm gian nan, giờ phút này nghe được lời Vương Đằng nói đã trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như giấy.
Kết quả chính là hắn không chỉ bị chơi xỏ, còn không vớt vát được gì cả.
Ngươi nói có tức giận hay không!
“Má ơi! Hộc máu!” Vương Đằng không khỏi kinh hãi, âm thầm líu lưỡi, tự kiểm điểm lại mình, có phải mình đã làm hơi quá mức không?
“Đội trưởng!” Đám người Nhiễm Thiên ở xa xa nhìn thấy một màn này đều rối rít hoảng sợ.
“Đội trưởng, nhẫn không gian đã bị hắn lấy rồi, ngươi mau lùi về!” Nhiễm Thiên sốt ruột hét lớn.
Giờ phút này Quảng Ngọc có nỗi khổ khó nói, nếu có thể lùi về sau được, hắn đã sớm lùi về sau rồi, còn đến mức giãy giụa ở đây sao, chơi vui sao?
Không, không hề chơi vui tí tẹo nào!
Hắn đều sắp khóc!
Công kích Âm Ảnh này rốt cuộc là gì vậy, sao lại có thể khó chơi đến như thế?
Đều do hắn trước đó hồ đồ, đột nhiên vọt đến khoảng cách gần như vậy, công kích Âm Ảnh đột nhiên tăng mạnh, vì thế không hề cho hắn cơ hội lùi lại phía sau.
Đám người Vạn Đông nhìn dáng vẻ Quảng Ngọc lúc này, không khỏi hơi đồng tình hắn, bị chơi xỏ thành như vậy, đều phải hoài nghi cuộc đời.
Quá thê thảm!
Vương Đằng thong thả đi về, tạo thành đối lập rõ ràng với Quảng Ngọc, hắn không hề nóng nảy chút nào, còn có bong bóng thuộc tính nhặt miễn phí nữa đấy.
‘Lĩnh vực Âm Ảnh x450’
‘Lĩnh vực Âm Ảnh x520’
‘Lĩnh vực Âm Ảnh x400’
…
“Hả, giá trị thuộc tính rơi xuống lần này không hề ít đi!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ bởi vì đến gần thi thể sao? Càng đến gần, thuộc tính càng nhiều.
Quảng Ngọc cho rằng Vương Đằng đang trêu chọc hắn, cố ý đi chậm như vậy, càng tức giận đến run rẩy toàn thân.
Nhưng Vương Đằng không đếm xỉa gì đến hắn, tiếp tục nhặt bong bóng thuộc tính.
Chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính.
‘Lĩnh vực Âm Ảnh’: 200/3000 (tam giai)
Chỉ trong một lúc như vậy, ‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ được Vương Đằng nắm giữ đã đạt đến trình độ tam giai, tăng lên vĩ đại.
Cảm ngộ của ‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến cho hắn sinh ra đủ loại minh ngộ.
Cảm ngộ càng sâu, Vương Đằng càng thán phục, ‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ này thật ghê gớm.