Công kích Âm Ảnh trước mắt chính là một biến hóa lĩnh vực đơn giản thô thiển nhất, còn có lực lượng lĩnh vực khác chưa thể hiện ra, lĩnh vực nơi đây chẳng qua là do một vị cường giả nào đó trước kia để lại, bám lên trên mặt mấy cây côn đen kia, nhiều năm như thế đã tiêu hao tương đối.
Dù vậy nó vẫn mạnh mẽ, kể cả võ giả thiên tài cấp Vực Chủ xuất thân học viện tinh không như Quảng Ngọc đều bị vây khốn.
Thậm chí đừng nói một người, thêm hai ba người nữa đi vào, chỉ sợ đều bị vây khốn.
Đương nhiên, nếu bọn họ hợp lực thì vẫn có thể phá được lĩnh vực này, phải nhìn xem bọn họ có đầu óc hay không.
Vương Đằng yên lặng cảm nhận sự biến hóa của lĩnh vực, thầm tự suy đoán trong lòng lĩnh vực Âm Ảnh này rốt cuộc là do cường giả thế nào để lại?
Lực Âm Ảnh này thật sự kỳ quái, hắn cảm thấy thật tương tự với năng lực của loài Hắc Ám, nhưng hình như lại có một ít khác biệt.
Có phải hai bên có mối liên hệ gì đó không?
Hay là lực Âm Ảnh này vốn thuộc về loài Hắc Ám chủng tộc nào đó? Chỉ tương đối đặc thù một chút?
Vương Đằng vẫn cho rằng mình rất hiểu biết loài Hắc Ám, nhưng trên thực tế hiểu biết của hắn chưa chắc đã rất nhiều, cũng không hề thiếu bí mật không bị người biết được.
Loài Hắc Ám vốn vô cùng quỷ dị, kể cả một vài học giả vũ trụ chuyên môn tiến hành nghiên cứu loài Hắc Ám đều không nhất định hiểu biết rất toàn diện.
“Thôi bỏ đi, đi một bước nhìn xem một bước, cạo lông cừu trước đã, dù sao đều là của ta.” Vương Đằng thở dài, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nhặt bong bóng thuộc tính.
Quảng Ngọc sắp không chịu nổi nữa, công kích Âm Ảnh chỉ là thứ yếu, nếu chỉ là số lượng công kích nhiều thì hắn vẫn còn có thể chống đỡ được, nhưng lực Âm Ảnh xâm nhập vào trong cơ thể kia, hắn không thể loại trừ, cũng không thể áp chế, tiếp tục kéo dài chỉ biết sẽ kéo hắn đến chỗ chết.
Mà bây giờ hắn cũng đã sắp không chịu đựng nổi nữa, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ không cam lòng lộ ra trong ánh mắt.
“Đội trưởng!”
Đám người Nhiễm Thiên đã phát hiện ra tình huống của hắn, thân hình vừa động, định xông tới hỗ trợ.
Nhưng Quảng Ngọc biết rõ độ khó chơi và đáng sợ của công kích Âm Ảnh này, quát to: “Đừng đến! Các ngươi không ứng phó nổi những công kích này.”
Đáng tiếc đã chậm một bước, đám người Nhiễm Thiên cũng không thể nhìn hắn chết, toàn bộ đều tiến vào.
Vèo vèo vèo…
Từng đòn công kích Âm Ảnh lập tức bay nhanh về phía bọn họ.
May mắn bọn họ coi như cẩn thận, nhìn thấy tình trạng bi thảm của Quảng Ngọc, đã biết chắc chắn có nguy hiểm nào đó không nhìn thấy, cho nên đã rất cẩn thận ngay từ đầu.
Bọn họ tránh được vài đòn công kích Âm Ảnh, lại hơi nghi ngờ trong lòng, tuy rằng mấy đòn công kích này thật bí mật, nhưng không đến mức khiến Quảng Ngọc chật vật như vậy chứ?
Mấy người liếc nhìn nhau, nhưng chỉ chần chừ trong nháy mắt mà thôi, đã tiếp tục tiến lên phía trước.
Rất nhanh bọn họ đã biết được nguyên nhân, công kích Âm Ảnh bay nhanh đến từ bốn phía, đang gia tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Giỏi thật! Tự đưa đến cửa à?” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, sắc mặt kỳ quái.
Đám người Vạn Đông thấy vậy, lập tức nhìn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng lạnh nhạt lắc đầu với bọn họ, những người này tiến vào, giúp đỡ được gì hay không lại là chuyện khác, đừng thành trói buộc.
Đám người Vạn Đông nhẹ nhàng thở ra, bọn họ cũng không muốn đi vào, khoảng cách mấy trăm mét phía trước đã khiến Quảng Ngọc chật vật đến như vậy, muốn đi ra cũng không làm được, cho dù ai nhìn xem đều sẽ cảm thấy da đầu run lên.
Lúc này trong lòng Quảng Ngọc vừa tức lại vừa hơi cảm động, đã kêu bọn họ đừng đi vào, kết quả vẫn cứ tiến vào, đợi lát nữa đi ra ngoài như thế nào?
Hắn không cần nghĩ đều biết rõ, đoán chừng sau đó sẽ giống như hắn.
“Đừng đến đây!”
Hắn vẫn tranh thủ gầm lớn một tiếng, hy vọng đồng đội của mình lạc đường biết quay đầu lại.
“Đội trưởng, ngươi yên tâm, chúng ta tới cứu ngươi!” Nhiễm Thiên lớn tiếng đáp.
Vương Đằng suýt chút nữa phì cười.
Mấy người này thật sự quá ngu ngốc thật hồn nhiên!
Sở dĩ đám người Nhiễm Thiên không rút lui là bởi vì bọn họ tìm được phương pháp phối hợp, mấy người phối hợp không thể nghi ngờ còn thoải mái hơn rất nhiều so với Quảng Ngọc một mình đối phó công kích Âm Ảnh.
Cho nên bọn họ cảm thấy Quảng Ngọc sẽ chật vật như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn hành động một mình, không có phối hợp.
Lúc này dưới bọn họ phối hợp lẫn nhau, đã từng bước một đến gần vị trí của Nhiễm Thiên.
Trong thoáng chốc, đám người Nhiễm Thiên lợi dụng một loại tốc độ cực nhanh, vô cùng tự tin lao đến, sau đó tiến vào trong một khu vực công kích Âm Ảnh dày đặc đến cực đoan.
Vèo vèo vèo…
Công kích Âm Ảnh chi chít dày đặc lập tức bay nhanh đến từ bốn phương tám hướng, vây quanh mấy người Nhiễm Thiên.
“Đù má!”
Ngay sau đó Nhiễm Thiên chửi tục một câu, thay đổi sắc mặt, vì sao công kích Âm Ảnh này lại đột nhiên biến thành nhiều như thế?
“Ta đã bảo các ngươi đừng đi qua mà?” Quảng Ngọc đau khổ muốn nhắm mắt lại, nhưng hắn không dám, một khi nhắm mắt lại đoán chừng cuối cùng không mở ra được nữa.
“…” Đám người Nhiễm Thiên.
Ngoài ý muốn luôn luôn đến đột nhiên như thế, khiến cho người ta không kịp đề phòng!
Lúc này bọn họ thật xấu hổ, mới vừa rồi còn vô cùng tự tin đi tới, lại gặp phải cảnh khó xử như vậy, mình đều không ứng phó được.
“Đội trưởng ngươi yên tâm, mấy người chúng ta hợp lực, nhất định có thể đi ra ngoài được!” Sắc mặt Nhiễm Thiên hơi thay đổi, tin tưởng muôn phần, quát lớn.
“Hy vọng thế!” Quảng Ngọc liếc nhìn nàng, luôn cảm thấy tên này đang an ủi mình.
Có một điểm Nhiễm Thiên nói không sai, mấy người hợp lực lại thật sự kiên trì còn lâu hơn một mình Quảng Ngọc, bọn họ di chuyển qua từng bước một, vừa ngăn cản công kích Âm Ảnh, vừa hội họp với Quảng Ngọc.
Quảng Ngọc đã sắp không chống đỡ nổi, còn không cứu hắn, khả năng hắn thật sự sẽ chết ở đây.