Theo đám người Nhiễm Thiên đi đến, Quảng Ngọc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Đội trưởng, ngươi ở bên trong, nghỉ ngơi một chút trước!” Một võ giả cấp Vực Chủ nói.
“Được!” Quảng Ngọc không già mồm cãi láo, giờ phút này rõ ràng không phải là lúc mạnh miệng, hắn lập tức lấy đan dược chữa thương ra, cấp tốc hấp thu khôi phục.
Ở bên kia, Vương Đằng nhìn bọn họ chống cự công kích Âm Ảnh, không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc trong mắt.
Dù sao là võ giả cấp Vực Chủ, phối hợp lại vẫn thật sự lợi hại!
“Có cần cho bọn họ thêm một chút gia vị không?”
Vương Đằng sờ cằm, yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ hắn nắm giữ có cùng nguồn gốc với lĩnh vực nơi đây, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến lĩnh vực ở đây.
Ngẫm nghĩ, vẫn bỏ đi.
Làm như vậy không được tốt lắm, dù sao hắn là người tốt.
“Học trưởng Quảng Ngọc, các ngươi còn chịu đựng được không? Có cần hỗ trợ không?” Vương Đằng kêu lên sang bên Quảng Ngọc.
Sao câu này lại quen thuộc thế?
Sắc mặt đám người Nhiễm Thiên khó coi, giống như đang nhớ lại điều gì.
Đù má lời như vậy, trước đó Vương Đằng đã hỏi một lần, đội trưởng của bọn họ quả nhiên bị lừa gạt sao?
Tên khốn nạn này!
“Vương Đằng, ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy thôi sao? Nếu thật sự có bản lĩnh, mọi người đi ra ngoài đánh một trận.” Nhiễm Thiên phẫn nộ quát.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.” Vương Đằng đặt tay lên lỗ tai, nghiêng đầu, lớn tiếng hỏi.
“…” Nhiễm Thiên tức giận đến ngực suýt chút nữa nổ tung, ngực phập phồng kịch liệt vài cái, gầm thét lên: “Đù má nhà mày!”
Ở bên ngoài lĩnh vực, đám người Vạn Đông hơi cạn lời, Vương Đằng thật sự quá cay độc, chọc tức người ta thành như vậy.
“Cô gái này hơi hung dữ!” Vương Đằng âm thầm líu lưỡi nói.
“Ngươi không nhìn xem ngươi đã chọc tức người ta thành như thế nào.” Viên Cổn Cổn câm lặng nói.
“Khụ khụ, ta không định chọc giận nàng, mục tiêu của ta là Quảng Ngọc.” Vương Đằng vội ho một tiếng, tiếp tục hô lớn: “Học trưởng Quảng Ngọc, nếu ngươi thật sự không chịu được thì kêu một tiếng, nể tình mọi người làm bạn một phen, ta sẽ giúp đỡ ngươi.”
“Vãi!” Quảng Ngọc mở to mắt ra, ánh mắt gần như sung huyết nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hắn thật sự không chịu đựng nổi nữa, tên khốn nạn này thật sự không biết xấu hổ.
“Đừng nhìn ta như vậy, khiến cho người ta sợ hãi.” Vương Đằng sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Không cần hỗ trợ thì thôi, ta không ép buộc.”
Khi nói chuyện, một luồng lực lượng lĩnh vực lặng yên không tiếng động lan tràn ra từ trên người hắn, dung nhập vào trong lĩnh vực xung quanh.
Bên trong lĩnh vực nơi đây vốn tràn ngập khí tức giống như vậy, cho nên đám người Quảng Ngọc vẫn chưa phát hiện ra vấn đề.
Vèo vèo vèo…
Đột nhiên, công kích Âm Ảnh ở xung quanh lập tức biến thành nhiều hơn.
Đám người Nhiễm Thiên, Quảng Ngọc lập tức phát hiện vấn đề, thay đổi sắc mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao công kích này lại biến thành nhiều hơn!”
Phối hợp ăn ý của mấy người đột nhiên bị quấy rầy, khiến cho bọn họ luống cuống tay chân một trận.
Lúc này bọn họ mệt mỏi ứng phó, không rảnh để ý đến Vương Đằng nữa.
“Quả nhiên vẫn rất đơn giản, phải thêm chút khó khăn!” Vương Đằng lắc đầu, thầm nhủ trong lòng.
“Vương Đằng, có phải ngươi đã làm gì không?” Viên Cổn Cổn hoài nghi hỏi.
“Không có, ta không phải hạng người kia.” Vương Đằng tỏ vẻ nghiêm trang nói.
Viên Cổn Cổn tràn đầy hoài nghi Vương Đằng, công kích đám người Nhiễm Thiên phải đối mặt lúc này đột nhiên biến thành nhiều lên, nếu không phải Vương Đằng giở trò quỷ gì, tên Viên Cổn Cổn của nó viết ngược lại.
Nhưng nó không tìm thấy chứng cứ.
Hơn nữa cũng nghĩ mãi mà không rõ, Vương Đằng thay đổi lĩnh vực này như thế nào?
Cho dù thiên phú của Vương Đằng lại mạnh nữa, cũng không thể lĩnh ngộ được một loại lĩnh vực đặc thù trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
Mảnh lĩnh vực trước mắt này, kể cả nó đều cảm thấy thật huyền ảo và kỳ lạ, không phải là lĩnh vực thuộc tính ngũ hành bình thường, muốn lĩnh ngộ ra không hề là chuyện đơn giản như vậy.
Lĩnh ngộ mỗi một loại lĩnh vực đều cần võ giả tiêu tốn rất nhiều thời gian để cảm ngộ.
Lĩnh vực ngũ hành còn dễ nói, dù sao thật thông thường, Vương Đằng cũng đã lĩnh ngộ, nhưng lĩnh vực trước mắt này lại cực kỳ đặc thù, trước kia vốn chưa từng thấy, lĩnh vực như vậy không thể nghi ngờ là thứ khó lĩnh ngộ nhất, cần phải tiêu tốn thời gian càng nhiều hơn để cảm ngộ.
Cho nên Viên Cổn Cổn không thể tin Vương Đằng đã lĩnh ngộ ra được lĩnh vực nơi đây, nó chỉ cho rằng hắn đang dùng một phương pháp đặc thù khác ảnh hưởng đến lực lượng lĩnh vực này.
Ví dụ như lực Âm Ảnh trước đó!
Trước đó khi Vương Đằng giải quyết cái bóng, nó đã đoán có phải Vương Đằng có thể hấp thu lực Âm Ảnh không, nhưng nó không ngờ Vương Đằng lại có được ‘Thiên phú Âm Ảnh’, chỉ coi hắn đang dùng năng lực cắn nuốt của Hư Vô Thôn Thú cắn nuốt lực Âm Ảnh kia.
Chuyện này vô cùng có khả năng!
Hư Vô Thôn Thú rất thần bí, không có bao nhiêu người biết được năng lực cắn nuốt của cự thú Tinh Không rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào.
Đáng tiếc Vương Đằng chưa bao giờ chính diện thừa nhận, nó cũng không có cách nào.
Hứ!
Còn tỏ ra rất thần bí chứ!
Viên Cổn Cổn tỏ vẻ khinh thường, nó còn không muốn biết rõ đấy.
Rầm!
Tiếng nổ vang truyền đến, đám người Nhiễm Thiên bùng nổ, bọn họ đã phát hiện nơi đây tạo thành một vùng từ trường đặc thù, lực lượng lĩnh vực thổi quét ra để chống lại.
“Không ổn! Mấy tên này đều không ngốc, biết rõ dùng lực lượng lĩnh vực để trực tiếp phá hư nơi đây.” Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại, thầm nghĩ trong lòng.
Rầm rầm rầm!
Bên chỗ Quảng Ngọc, bốn người đồng thời bộc phát ra lực lượng ngũ giai, mạnh mẽ đánh sâu vào ‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ nơi đây!
Lúc này Quảng Ngọc đã khôi phục một ít, lập tức gia nhập vào trong đó, bộc phát ra lĩnh vực lục giai của mình.
Năm cấp Vực chủ bộc phát ra lực lượng lĩnh vực của mình, uy lực kia tuyệt đối không thể khinh thường.
Tuy rằng ‘Lĩnh vực Âm Ảnh’ thật đặc thù, hơn nữa còn do cường giả để lại, không dễ dàng bị phá hủy như vậy, nhưng dù sao không có võ giả chống đỡ sau lưng, chỉ lưu lại mà thôi.