Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2600 - Chương 2600. Âm Ảnh Đao! Ảnh Khôi Cấm Chế!

Chương 2600. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế!
Chương 2600. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế!

“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói: “Tất cả mọi người đều là bạn bè, cùng nhau hợp tác, cùng nhau hợp tác.”

Đồng Ân đưa mắt quét nhìn qua gương mặt Vương Đằng và đám người Vạn Đông, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Đám người Vạn Đông nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Vương Đằng còn để lại chút mặt mũi cho bọn họ.

Lúc này bọn họ lại hơi cảm kích Vương Đằng.

Đồng Ân cũng không rối rắm việc này nữa, nàng càng tò mò về thực lực của Vương Đằng hơn, làm sao có thể mạnh như vậy?

Hơn nữa kim tước thần dị xuất hiện khi đó, hình như là…

“Tinh thần niệm sư!”

Một suy nghĩ lóe lên trong lòng Đồng Ân, như nghĩ đến điều gì, càng thêm kinh dị trong lòng.

Nhất định là tinh thần niệm sư!

Xem ra trước đó bọn họ đều đã xem thường học đệ Vương Đằng này, khó trách hắn cố ý định một mình chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa còn là nhiệm vụ cấp ác mộng có tỷ lệ tử vong cao đến 80%.

Không có tự tin nhất định, ai dám làm như thế chứ.

Học đệ Vương Đằng này thật ghê gớm, rõ ràng là người mới, nhưng lại không hề chênh lệch quá lớn với những học viên cũ như bọn họ.

Về sau chỉ e tiền đồ không có giới hạn!

Không chỉ có Đồng Ân nghĩ đến điều này, đám người Tất Nghiêu, Duy Na đồng thời cũng nghĩ đến.

Trong lúc này, bọn họ càng thêm coi trọng Vương Đằng, lòng muốn kết giao càng thêm mãnh liệt vài phần.

Hơn nữa Vương Đằng còn là một Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong, thiên tài như vậy, không kết giao, chẳng lẽ còn định kết thù hay sao.

Có suy nghĩ như vậy, đám người Đồng Ân tự nhiên cảm kích Vương Đằng không thôi, biểu hiện cực kỳ thân thiện.

“Vài vị học trưởng, học tỷ vẫn nên nhanh chóng khôi phục một chút đi, không chừng những thi thể áo giáp này này sẽ đi qua nơi đây bất cứ lúc nào.” Vương Đằng nói.

“Ừm!” Đám người Đồng Ân gật đầu, không hề chần chừ, vội vàng khoanh chân ngồi, lấy đan dược chữa thương ra ăn vào, bắt đầu khôi phục.

Mới vừa rồi bọn họ chẳng những tiêu hao nguyên lực vĩ đại, trên người còn bị thương không nhẹ, nếu không khôi phục một phen, sẽ chỉ biến thành vướng bận.

Nhưng theo miệng vết thương chậm rãi khôi phục như cũ, sắc mặt của mấy người không hề chuyển biến tốt đẹp, lực Âm Ảnh trong cơ thể bọn họ không thể loại trừ được, nó quấn quanh nguyên lực, thậm chí bên trên thân thể, khiến cho bọn họ cực kỳ khó chịu.

“Đáng chết, đây rốt cuộc là lực lượng gì vậy, lại khó chơi như thế!” Viên Bạch mở to mắt, không khỏi mắng một câu.

Những người khác cũng ào ào mở to mắt, vẻ mặt đều không đẹp.

Sự quỷ dị của lực lượng này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Học tỷ, ngươi chìa tay ra, ta nhìn xem.” Vương Đằng nói với Đồng Ân.

“Được!” Đồng Ân hơi sửng sốt, không biết Vương Đằng định làm gì, nhưng nghĩ đến hắn là Tông sư luyện đan, có khi có biện pháp giải quyết, nên chìa tay ra.

Vương Đằng cầm lấy tay nhỏ bé của Đồng Ân, cảm giác đầu tiên là… hơi mềm!

Khụ khụ!

Vội vàng thầm ho một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận cảm nhận một phen, quả nhiên đã cảm giác được đến sự tồn tại của lực Âm Ảnh.

“Đừng chống cự!” Vương Đằng nói

Đồng Ân chớp mắt, gật đầu.

Đám người Viên Bạch vô cùng kinh ngạc, ánh mắt ào ào nhìn lại, dừng ở trên người Vương Đằng.

Chẳng lẽ hắn có biện pháp giải quyết?

Vương Đằng mở ‘Thiên phú Âm Ảnh’ ra, một luồng lực hút truyền ra từ trên lòng bàn tay hắn, truyền vào trong cơ thể Đồng Ân.

“Đây là??” Đồng Ân kinh ngạc trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Vương Đằng.

Nàng cảm thấy lực Âm Ảnh này lại bị hấp thu.

Chuyện này thật sự không thể tin nổi!

Hắn làm được như thế nào vậy?

Trong thoáng chốc, lực Âm Ảnh trong cơ thể Đồng Ân đều đã bị hút đi, không lưu lại chút gì.

Đồng Ân lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, cảm giác âm trầm lạnh như băng kia hoàn toàn biến mất, màu xanh đen trên khuôn mặt nàng cũng theo đó biến mất.

“Xong rồi!?” Đám người Viên Bạch có ánh mắt kinh dị, nhìn Đồng Ân, lại liếc nhìn Vương Đằng.

Đám người Vạn Đông cũng hết sức kinh ngạc, nhưng đã sớm chuẩn bị tâm lý trước một chút, dù sao trước đó hắn đã từng thoải mái xử lý những cái bóng này.

Mà tình huống của đám người Đồng Ân rất giống với đám người Quảng Ngọc đã từng bị cái bóng công kích.

Lúc này hình như bọn họ nghĩ đến điều gì, chẳng lẽ những thi thể áo giáp này cũng do một thứ tương tự như cái bóng khống chế sao?

“Người thứ hai là ai?” Vương Đằng buông tay Đồng Ân ra, nhìn đám người Viên Bạch.

“Ta tới!” Viên Bạch đứng dậy, vết thương của hắn nặng nhất, ngực có một vết đao hẹp dài, kể cả chiến giáp ở trên người hắn đều nứt ra.

Vương Đằng gật đầu, bàn tay dán lên trước ngực hắn, hút lực Âm Ảnh trong cơ thể hắn vào.

Sau đó đám người Duy Na lần lượt tiến lên, Vương Đằng làm giống y hệt, còn may vết thương của bọn họ không tính là quá nặng, không tốn bao nhiêu sức lực đã giúp bọn họ hoàn toàn tánh thoát khỏi sự dây dưa của lực Âm Ảnh.

Nếu đám người Quảng Ngọc nhìn thấy một màn này, đoán chừng sẽ tức giận đến muốn hộc máu.

Bọn họ còn đang chịu tra tấn của lực Âm Ảnh!

“Học đệ Vương Đằng, thủ đoạn này của ngươi không bình thường lắm.” Tất Nghiêu cảm nhận tình huống trong cơ thể một phen, cảm thán nói.

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Vương Đằng cười nhạt.

“Lại nói lực lượng quỷ dị này rốt cuộc là cái gì? Giống như cái bóng vậy.” Viên Bạch nhíu mày hỏi.

“Chúng ta gặp một ít cái bóng ở trên đường, công kích của bọn chúng thật sự tương tự với những thi thể áo giáp này, hơn nữa giống như cái bóng, nên tạm thời gọi là lực Âm Ảnh.” Vương Đằng nói lập lờ nước đôi.

“Cái bóng sao, chúng ta đi đến từ một phương hướng khác, nên không gặp được.” Đồng Ân như có đăm chiêu nói.

“Sao các ngươi lại có thể đụng phải những thi thể áo giáp này?” Vương Đằng hỏi.

“Sắc trời đột nhiên tối đen, bọn ta không kịp tìm chỗ trốn, giữa đường lại đụng phải.” Tất Nghiêu tỏ vẻ gặp xúi quẩy nói.

Bọn họ rất xui xẻo, mới đi được nửa đường đã chẳng hiểu sao đụng phải những thi thể áo giáp này, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.

Hết chương 2600.
Bình Luận (0)
Comment