Thân hình bé bỏng của Đồng Ân đứng mũi chịu sào, thanh chiến đao này phản chiếu vào trong mắt nàng, giống như thấy được một bóng đao vô hình.
“Ta phải chết ở đây sao?”
“Chị, xem ra ta phải đi trước một bước rồi, đáng tiếc không thể vượt qua ngươi được.”
Giờ phút này vẻ tái nhợt hiện ra trên khuôn mặt cười nhỏ xinh của nàng, không có quá nhiều sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, nhưng lại có chút không cam lòng.
Quác quác!
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang réo rắt to rõ chợt vang lên, từ xa có một tia sáng màu vàng vô cùng chói mắt bay nhanh đến.
Đó là một con kim tước thần dị vĩ đại, đặc biệt chói mắt trên không trung trong đêm đen, khiến người ta không mở to mắt ra được.
Con kim tước thần dị này có tốc độ cực nhanh, lúc âm thanh truyền ra nó vẫn còn ở phía xa, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu hư không, trực tiếp xuất hiện ở trước mắt mọi người, va chạm với thi thể áo giáp của tộc Naga kia.
Rầm!
Tiếng nổ vang kinh khủng vang lên, dưới ánh sáng màu vàng của kim tước thần dị, mọi người còn nhìn thấy được cả bóng đao vô hình kia.
Hai bên va chạm vào nhau, dư ba nguyên lực đổ cuốn ra bốn phía.
“Đi mau!” Một tiếng quát nhẹ nổ vang bên tai đám người Đồng Ân, bọn họ phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy một bóng người cực kỳ đột ngột xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, sau đó ánh mắt mấy người hoa lên, đã biến mất tại chỗ.
Rầm!
Kim tước thần dị vĩ đại cuối cùng không địch nổi bóng đao kia, ầm ầm tán loạn, hóa thành từng tia sáng màu vàng, đổ cuốn ra bốn phía.
Nhưng tia sáng màu vàng này giống như nằm dưới sự khống chế của loại lực lượng nào đó, nháy mắt biến mất trong bóng tối, giống như chưa hề xuất hiện.
Mà ở phía trước thi thể áo giáp tộc Naga kia, năm võ giả cấp Vực Chủ cũng đã biến mất, không thấy bóng dáng.
Grào!
Thi thể áo giáp tộc Naga rít gào giận dữ, bay lên bầu trời, xoay chuyển hồi lâu nhưng không tìm được cái gì cả, cuối cùng mới biến mất trong bóng đêm.
Trong một cung điện, đám người Đồng Ân ló đầu ra, nhìn thi thể áo giáp tộc Naga đi xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, năm người đồng thời ngồi xuống dưới đất, toàn thân gần như hư thoát.
“Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa đã chết!” Đồng Ân vỗ bánh bao nhỏ trước ngực mình, lòng còn sợ hãi nói.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ vui sướng vì sống sót sau tai nạn, ánh mắt nhìn vào trong bóng tối.
Đám người Duy Na, Viên Bạch cũng đều vô cùng kích động, vội vàng nhìn lại, muốn biết là ai cứu mạng bọn họ.
“Người bạn này, cảm ơn đã cứu giúp!” Tất Nghiêu ôm quyền nói vào trong bóng đêm.
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.
“Vài vị học trưởng học tỷ, không cần khách khí như thế, vừa vặn đúng dịp mà thôi.”
“Giọng nói này…” Mấy người Đồng Ân lập tức sửng sốt, bọn họ đều cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, nhưng lại tạm thời không nghĩ ra được, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Vương Đằng!” Đồng Ân đảo mắt, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, giống như nghĩ ra, kinh hô.
“Học tỷ còn nhớ rõ ta đấy.” Vương Đằng hơi sửng sốt, đi từ trong bóng đêm ra, cười nói.
“Là ngươi!”
“Tại sao lại là ngươi?!”
Trong giọng nói này ẩn chứa khiếp sợ và nghi hoặc, còn có một loại khó có thể tin nổi.
Vì sao lại là hắn?
Người cứu bọn họ, làm sao có thể là học đệ này của bọn họ chứ?
Trước đây khi ở trên chiến thuyền của học viện tinh không, bọn họ còn định kéo Vương Đằng vào trong đội ngũ của mình, để tiện chăm sóc hắn.
Nhưng lúc này Vương Đằng lại ra tay cứu bọn họ vào lúc bọn họ nguy hiểm nhất!
Trái ngược trước sau này khiến vài võ giả cấp Vực Chủ không kịp phản ứng lại.
Có phải ở đây có điểm nào không đúng lắm không?
“Thật sự rất ngoài ý muốn sao?” Vương Đằng cười nói.
“Đúng, ơ… không đúng, ôi trời, học đệ Vương Đằng, mau để ta nhéo một cái, ngươi là thật sao? Mới vừa rồi thật sự là ngươi đã cứu chúng ta sao, chuyện này làm sao có thể chứ? Ngươi có phải là giả không vậy?” Đồng Ân đứng dậy từ trên mặt đất, tiến đến trước mặt Vương Đằng, thân hình bé bỏng nhảy lên, định túm lấy mặt Vương Đằng, nhìn xem có phải đắp lên một lớp da không.
“…” Vương Đằng cạn lời nhìn học tỷ còn chưa cao đến cằm hắn trước mắt.
Học tỷ, lễ độ của ngươi đâu?
Vương Đằng tránh được động tác nhéo mặt của Đồng Ân.
Học tỷ này thật sự tự quen thuộc!
Khuôn mặt đàn ông có thể tùy tiện nhéo hay sao?
Chắc chắn không được.
“Quỷ hẹp hòi, chỉ nhéo một chút thôi.” Đồng Ân thấy không thành công, bĩu môi, hơi thất vọng.
“Học tỷ, nhéo mặt phải chịu trách nhiệm.” Vương Đằng nói.
“Ta chịu trách nhiệm!” Ánh mắt Đồng Ân sáng lên: “Ta thích nhất bé trai tuổi còn nhỏ, lại đáng yêu.”
“…” Vương Đằng.
Đây là nữ lưu manh hả?
“Học đệ Vương Đằng, thật sự là ngươi!” Tất Nghiêu kinh ngạc nói.
“Bằng không các ngươi cảm thấy còn có thể là ai?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Cũng đúng.” Tất Nghiêu sửng sốt một chút, gật đầu.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, trừ bỏ người quen biết ra, ai sẽ ra tay cứu bọn họ chứ.
Nhưng bọn họ thật sự không ngờ rằng, kết một thiện duyên ở trên đường lúc đến đây, hiện giờ lại nhận được báo đáp.
Hơn nữa báo đáp này còn hoàn toàn vượt ra ngoài mong muốn.
“Đồng Ân, các ngươi may mắn, gặp được học đệ Vương Đằng, bằng không có lẽ lần này các ngươi thật sự phải tổn thất ở đây.” Một giọng nói khác truyền đến từ trong bóng đêm.
Đám người Đồng Ân không khỏi sửng sốt, còn có người khác, mới vừa rồi bọn họ bị Vương Đằng hấp dẫn lực chú ý, cho nên không phát hiện ra ở đây còn tồn tại những người khác nữa.
Đương nhiên, cũng bởi vì tránh né tra xét của thi thể áo giáp, cho nên đám người Vạn Đông đều thu liễm khí tức, cho nên mới sẽ không bị phát hiện.
Lúc này bọn họ đi từ trong bóng tối ra, đám người Đồng Ân lập tức nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ.
“Vạn Đông! Là các ngươi!” Đồng Ân kinh ngạc nói.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết đám người Vạn Đông.
“Sao các ngươi lại ở cùng với học đệ Vương Đằng vậy?” Tất Nghiêu tò mò hỏi.
Đám người Vạn Đông hơi xấu hổ, lời này, cũng không thể nói là bọn họ bị Vương Đằng bắt làm tù binh được, quá mất mặt.