Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2602 - Chương 2602. Âm Ảnh Đao! Ảnh Khôi Cấm Chế! (3)

Chương 2602. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế! (3)
Chương 2602. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế! (3)

Đây hoàn toàn là một môn chiến kỹ được thi triển ra dựa vào thiên phú!

Vương Đằng cảm thấy vô cùng kỳ dị, không khỏi cảm thán, thật sự là vũ trụ to lớn, không thiếu cái gì lạ, còn có cả chiến kỹ dựa vào thiên phú để thi triển.

Đã thêm kiến thức!

Trừ đó ra còn có 3000 điểm thuộc tính ‘Lực Âm Ảnh’ vào sổ, Vương Đằng âm thầm gật đầu, còn có thể, không tính là ít.

Lúc này hắn cũng dần xác định trong lòng, có đến tám phần thi thể áo giáp này do cái bóng khống chế, bằng không làm sao có thể rơi thuộc tính lực Âm Ảnh xuống được.

Không biết mới có thể sợ!

Hiện giờ đã biết là cái gì, Vương Đằng ngược lại không lo lắng như vậy.

Hơn nữa hắn có biện pháp đối phó với cái bóng, không phải thật sự sợ bọn chúng.

Vương Đằng có được ‘Thiên phú Âm Ảnh’, có thể nói chính là khắc tinh của cái bóng.

Nhưng thi thể áo giáp tộc Naga kia tương đối mạnh, muốn khống chế nó cũng không phải việc dễ dàng như vậy, hơn nữa lỡ như không phải chỉ có một thi thể thì sao?

Đó là nguyên nhân Vương Đằng đưa cả đám người Đồng Ân theo.

Có khi, ăn mảnh không phải là thói quen tốt, có thể không ăn được cái gì cả.

Cung điện xung quanh đều đã bị cướp đoạt xong, đám người Vương Đằng và Đồng Ân đều thuận lợi xuyên qua con đường tắt kia, không đụng phải đội tuần tra của thi thể áo giáp.

Nhưng sau khi bọn họ xuyên qua, tiếng bước chân chỉnh tề lại vang lên theo.

Thi thể áo giáp đã xuất hiện!

Đi từ một con đường tắt khác đến.

Vương Đằng lập tức ra hiệu cho mọi người ngồi xổm xuống, ló đầu ra nhìn, quả nhiên thấy một đội tuần tra thi thể áo giáp chậm rãi đi đến.

Tất cả đám người Vạn Đông, Viên Bạch đều trở nên khẩn trương.

Nếu lúc này đánh nhau, chỉ sợ sẽ có một trận ác chiến.

Đúng lúc này, Vương Đằng cảm thấy trên lưng trầm xuống, một thân thể mềm mại đang đè lên.

Một cái đầu khác thò ra từ trên đầu Vương Đằng thăm dò.

“Hiện giờ phải làm sao?” Giọng Đồng Ân vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Đừng lên tiếng, thu liễm khí tức.” Vương Đằng truyền âm báo cho mọi người biết, sau đó lực Âm Ảnh trong cơ thể tràn ngập ra, dung nhập vào trong bóng tối xung quanh, giống như tạo thành một lớp bóng màn sân khấu.

Trước mắt vốn tăm tối, mọi người chưa hề cảm nhận được gì khác lạ.

Đám người Vạn Đông đã quen với việc Vương Đằng nắm giữ quyền phát ngôn, lúc này lập tức dựa theo mệnh lệnh của hắn, thu liễm khí tức, tự mình lùi vào trong góc.

Đồng Ân đảo mắt, lập tức thu liễm khí tức, núp ở sau lưng Vương Đằng.

Cho dù bị phát hiện, cũng có tên này chống đỡ.

Đám người Viên Bạch chỉ chần chừ một chút, nhìn thấy Đồng Ân đã nghe theo, bọn họ cũng học đám người Vạn Đông thu liễm khí tức, ngồi trong góc tường.

Rất nhanh, đội tuần tra thi thể áo giáp đã đi ngang qua chỗ cách bọn họ không xa, vẻ thối nát tràn ngập đến.

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân quanh quẩn bên tai bọn họ.

Cảm giác kia giống như buổi tối đang ngủ thì bên giường luôn có tiếng bước chân đi tới đi lui, khiến cho người ta sợ hãi.

Nhưng những thi thể áo giáp này giống như không hề phát hiện ra bọn họ, cứ đi qua trước mắt bọn họ như vậy, biến mất trong màn đêm.

“Phù!” Không biết là ai thở hắt ra.

“Học đệ Vương Đằng, có phải ngươi đã làm gì không? Vì sao chúng nó lại không phát hiện ra chúng ta?” Đồng Ân tò mò hỏi.

“Không, ta chưa làm gì cả.” Vương Đằng nói.

“Hứ, lừa ai chứ.” Đồng Ân bĩu môi, rõ ràng không tin, nhưng không hỏi lại nữa.

Đoán chừng là bí mật của Vương Đằng, hắn không muốn nói, hỏi nhiều sẽ chọc người ghét bỏ.

Viên Cổn Cổn thật vui vẻ, cuối cùng lại có người ăn quả đắng giống như nó ở chỗ Vương Đằng, lòng hiếu kỳ không chỉ nó có, những người khác đều có, mọi người cùng khó chịu.

“Các ngươi chờ ta ở đây một chút.”

Suy nghĩ thoáng hiện trong lòng Vương Đằng, đã biến mất ở trước mặt mọi người.

Sau khi phát hiện lực Âm Ảnh có thể che giấu được những thi thể áo giáp này, Vương Đằng đã lớn mật rất nhiều, nếu có thể giấu giếm được thi thể áo giáp tộc Naga thì càng tốt.

Nhưng hắn đoán chừng không có khả năng, thi thể kia không giống với đội tuần tra này, hình như không cứng rắn giống vậy.

“Chậc!” Đồng Ân còn chưa kịp lên tiếng, trước mắt đã không còn bóng dáng của Vương Đằng, ánh mắt nàng kinh dị, phương pháp ẩn núp của tên này có vẻ thật cao minh.

“Các ngươi biết hắn đi làm gì không?”

Đồng Ân liếc về sau nhìn đám người Vạn Đông, hỏi.

“Không biết.” Vạn Đông lắc đầu.

“Sao ta thấy cảm giác tồn tại của các ngươi yếu kém như vậy chứ, không có một chút tác dụng nào.” Đồng Ân châm chọc.

“…” Đám người Vạn Đông không biết nói gì.

Cái gì gọi là không có một chút tác dụng nào chứ, có sỉ nhục người khác như vậy sao?

Đám người Viên Bạch dùng ánh mắt quỷ dị nhìn bọn họ, những người này có phải chỉ đi ngang qua không.

“Đừng nhìn bọn ta như vậy, còn chưa đến lúc bọn ta ra tay đâu.” Vạn Đông nhàn nhạt nói.

Một đầu khác, Vương Đằng kéo một thi thể áo giáp vào trong góc, ‘Thiên phú Âm Ảnh’ mở ra, một luồng lực hút bùng nổ trên lòng bàn tay hắn.

Thân hình thi thể áo giáp giãy giụa kịch liệt, áo giáp cũng không ngừng phát ra tiếng va chạm loảng xoảng leng keng.

“Đáng chết!”

Vương Đằng thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi rõ ràng đã thu phục thi thể áo giáp này, không ngờ khi hấp thu lại sẽ xuất hiện cạm bẫy như vậy.

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân ở xa xa lại bắt đầu đến gần đây, hình như những thi thể áo giáp này nghe được động tĩnh, đang cấp tốc quay lại.

Vương Đằng lập tức tăng nhanh tốc độ hấp thu trong tay, lực hút điên cuồng mãnh liệt bùng nổ.

Loảng xoảng leng keng…

Áo giáp rung động kịch liệt hơn, giống như có một người ở bên trong đang co rúm điên cuồng.

“Có gì không đúng lắm!”

Vương Đằng nheo mắt lại, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, quan sát tình huống trong cơ thể thi thể áo giáp này.

Quả nhiên, hắn thấy được một tồn tại tương tự với trận pháp được khắc sâu vào trong cơ thể của thi thể áo giáp, khóa lực Âm Ảnh trong cơ thể lại, dựa vào sức mạnh không thể nào rút ra được.

“Việc này không làm khó được ta.” Vương Đằng cười lạnh một tiếng, lực Âm Ảnh lập tức rời khỏi cơ thể, xâm nhập vào trong cơ thể của thi thể áo giáp.

Rầm!

Tồn tại giống như trận pháp kia lập tức bị phá hư.

Lực hút bùng nổ!

Từng lực Âm Ảnh cuối cùng bay ra khỏi áo giáp, bị Vương Đằng hấp thu.

Đồng thời có vài bong bóng thuộc tính lơ lửng ra khỏi thi thể áo giáp, Vương Đằng trực tiếp nhặt lên.

Hắn còn chưa kịp quan sát, lập tức bỏ thi thể áo giáp này lại, chạy đi xa.

Mà sau khi lực Âm Ảnh trong thi thể áo giáp kia bị hấp thu đã lập tức mục nát, hóa thành bột mịn tiêu tán.

Vương Đằng vẫn thoáng nhìn ra sau, ánh mắt kinh dị, nhưng không ở lại lâu, trước khi đội tuần tra thi thể áo giáp đến đã nhanh chóng rời khỏi đây.

“Ảnh Khôi cấm chế!!!”

Theo vài bong bóng thuộc tính dũng mãnh vào trong đầu, một chút minh ngộ sinh ra trong lòng Vương Đằng.

“Hóa ra trận pháp cấm chế bên trong thi thể áo giáp kia chính là Ảnh Khôi cấm chế, lấy lực Âm Ảnh hình thành cấm chế, trói buộc lực Âm Ảnh vào trong thi thể, từ đó tiến hành khống chế!”

“Sở dĩ thi thể áo giáp này có thể động đậy, có thể chiến đấu đều bởi vì Ảnh Khôi cấm chế này!”

Một hình vẽ cấm chế hơi phức tạp hiện ra trong đầu Vương Đằng, hắn chợt dừng bước chân.

‘Ảnh Khôi cấm chế’: 300/3000 (nhập môn)

“300 điểm giá trị thuộc tính mới vừa nhặt được chỉ miễn cưỡng nhập môn!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên: “Thi thể áo giáp này chính là con rối, trong cơ thể chúng nó nhất định còn có loại cấm chế này.”

Đã đến lúc cạo lông cừu rồi!

Hai mắt Vương Đằng tỏa sáng, ‘Ảnh Khôi cấm chế’ này vô cùng mạnh mẽ, dựa theo miêu tả trong cảm ngộ mới vừa nhận được, chỉ cần có được một thi thể mạnh mẽ, cộng thêm lấy lực Âm Ảnh đủ lớn mạnh khắc ra Ảnh Khôi cấm chế thì có thể nhận được một con rối có thực lực không tầm thường.

Nếu có thể có được thi thể của một cường giả cấp Giới Chủ, thêm với tăng lực Âm Ảnh lên đến trình độ tương ứng, Vương Đằng có thể chế tạo ra một con rối bóng cấp Giới Chủ.

Về phần nó có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực của thi thể khi còn sống, vậy phải xem trình độ bảo tồn hoàn chỉnh của thi thể cùng với cấp bậc Ảnh Khôi cấm chế được chế tạo.

Mà chế tạo cấm chế, trừ bỏ cần lực Âm Ảnh đủ mạnh mẽ ra còn cần đến một vài nguyên vật liệu đặc thù.

Cấp bậc của những nguyên vật liệu đặc thù này cũng có liên quan đến thực lực của rối bóng.

Vương Đằng nghĩ đến thi thể cấp Giới Chủ của tộc Cự Giác trước đó, vốn không có tác dụng gì, nhưng hiện giờ xem ra còn có chút tác dụng.

Tuy rằng thi thể kia bị phá hư khá nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể xem như là một mục tiêu thí nghiệm cho Vương Đằng.

Thi thể cấp Giới Chủ đều không tầm thường.

Muốn có được một thi thể cấp Giới Chủ càng khó lại thêm khó.

Đối với võ giả, một con rối bóng mạnh mẽ thật sự chính là át chủ bài tuyệt hảo.

Nếu gặp phải cường giả, lúc không địch lại được, trực tiếp lấy con rối bóng này ra, không nói đến có đánh lại được đối phương không, ít nhất giữ mạng không thành vấn đề.

Nếu may mắn, có khi còn có thể chơi xỏ đối phương một chút.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lúc này hắn chẳng những không vội rời đi, ngược lại còn muốn xuống tay với những thi thể áo giáp này.

Đối tượng cạo lông cừu tốt như vậy, không thể bỏ qua được!

Thân hình Vương Đằng chợt lóe lên, lập tức nhập vào trong bóng tối, giờ phút này hắn trực tiếp vận dụng ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’, lần mò về phía những thi thể áo giáp kia.

Hắn phát hiện lấy lực Âm Ảnh để thi triển ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’ này thì có thể mê hoặc những thi thể áo giáp đó, mới vừa rồi hắn đã làm như vậy, không hề bị phát hiện gì, còn vác một thi thể áo giáp về.

Rất nhanh đã có một đội tuần tra thi thể áo giáp đi từ đằng xa đến, chúng nó không phát hiện ra Vương Đằng, lại khôi phục bình tĩnh, cực kỳ cứng nhắc đi ra nơi xa.

Vương Đằng đi theo sau lưng bọn chúng, lặng yên không một tiếng động chợt tóm lấy một thi thể áo giáp, lực Âm Ảnh trào ra, phong tỏa lực Âm Ảnh trong cơ thể này, khiến cho thi thể áo giáp tạm thời mất đi năng lực hành động.

Sau đó kéo đi…

Thi thể áo giáp khác không hề phát hiện ra điều gì, tiếp tục bước tiến lên phía trước.

“Quả nhiên là một đám vật chết!” Vương Đằng cười he he, núp trong bóng tối, dùng phương pháp trước đó hủy Ảnh Khôi cấm chế trong thi thể áo giáp đi, hấp thu lực Âm Ảnh.

Bong bóng thuộc tính hiện lên, Vương Đằng lập tức nhận lấy.

‘Ảnh Khôi cấm chế x250’

‘Lần này chỉ có 250 điểm!” Vương Đằng ghét bỏ lắc đầu, lại ít hơn lần trước, không thể tha thứ được.

Hắn đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo thi thể áo giáp này lại nhưng chỉ có tí xíu điểm thuộc tính như vậy, còn chưa đủ cả chi phí nhân công.

Hết chương 2602.
Bình Luận (0)
Comment