Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2603 - Chương 2603. Âm Ảnh Đao! Ảnh Khôi Cấm Chế! (4)

Chương 2603. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế! (4)
Chương 2603. Âm Ảnh đao! Ảnh Khôi cấm chế! (4)

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn không hề dừng lại, tiếp tục nhằm vào thi thể áo giáp này.

Lông cừu nên cạo vẫn phải cạo.

Vô số thi thể áo giáp bị Vương Đằng kéo đi, đội ngũ của đội tuần tra thi thể áo giáp dần dần trở nên ngắn lại, nhưng chúng nó hoàn toàn không hề hay biết gì.

Trình độ nắm giữ đối với ‘Ảnh Khôi cấm chế’ của Vương Đằng nhanh chóng tăng lên, không bao lâu đã vượt qua nhập môn, đạt đến thông thạo.

‘Ảnh Khôi cấm chế’: 500/5000 (thông thạo)

Vương Đằng nhắm mắt lại cảm nhận một phen, một cảm giác cực kỳ quen thuộc tự nhiên sinh ra.

Sướng!

Cảm giác cấp tốc nắm bắt được kỹ năng này thật sự quá sướng!

Vương Đằng nhếch miệng lên, chuẩn bị tiếp tục.

Nhưng vào đúng lúc này.

Grào!

Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến từ phía trước.

Vương Đằng lập tức dừng bước lại, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Bên kia, đám người Đồng Ân chờ đợi hồi lâu, không thấy Vương Đằng trở về mà thay vào đó lại nghe được tiếng gầm giận dữ của thi thể áo giáp, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tất Nghiêu chần chừ hỏi.

“Tên kia sẽ không đi trêu chọc thi thể áo giáp đấy chứ?” Đồng Ân tỏ ra hoài nghi nói.

“Rất có khả năng.” Vạn Đông đột nhiên nói.

Đám người Đổng Lôi, Guicteau cũng ào ào gật đầu, vẻ mặt đều mang chút chắc chắn, lấy hiểu biết của bọn họ về Vương Đằng, hắn thật sự rất có khả năng làm ra chuyện như vậy.

“Chúng ta có cần đi qua xem không?” Đồng Ân nhíu mày, hơi lo lắng nói.

“Vẫn không nên đi, lấy thực lực của chúng ta, chưa chắc đã có thể giúp được chuyện gì, ngược lại sẽ liên lụy đến hắn.” Vạn Đông nói.

“…” Đám người Đồng Ân không khỏi câm lặng.

Bọn họ lại bị ghét bỏ!

“Ờm… ta không phải có ý kia, chủ yếu là Vương Đằng ứng phó với những thi thể áo giáp này tương đối có kinh nghiệm, chúng ta đều không được.” Vạn Đông nói.

“Ngươi không cần nói nữa, chúng ta đều biết.” Viên Bạch rầu rĩ nói.

Hắn bị đả kích, không ngờ có một ngày lại bị ghét bỏ thực lực không đủ, nhưng cố tình lại không phản bác được, đây là sự thật.

Vèo!

Khi nói chuyện, một bóng người nhanh chóng chạy đến từ trong bóng đêm, rơi đến trước mặt mọi người.

“Đi mau! Đi mau!” Vương Đằng hiện ra thân hình, vội vàng kêu mọi người trốn chạy.

“Vương Đằng, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?” Đồng Ân không nhịn được hỏi.

“Ta chưa làm cái gì cả.” Vương Đằng vội vàng nói: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chạy đi, nếu không sẽ không kịp!”

Rầm rầm rầm…

Từ xa xa truyền đến từng trận nổ vang, giống như có rất nhiều thi thể áo giáp đang dữ dội xông đến đây.

“Đù má!” Đám người Đồng Ân không khỏi chửi tục, không chút nghĩ ngợi, lập tức bắt đầu chạy như điên.

Tuy rằng không nhìn thấy tình hình trong bóng tối, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể đoán được tình huống phía trước, nhiều thi thể áo giáp xông đến như vậy, nhất định vô cùng kinh khủng.

Không đánh được!

Chỉ có thể trốn chạy.

Vừa chạy nhanh, Đồng Ân vừa nhìn thoáng ra về sau, đông nghìn nghịt một mảnh, vô số thi thể áo giáp đang lao ra từ trong các con đường tắt đuổi sát theo, sợ đến mức sắc mặt nàng trắng bệch.

“Vương Đằng, ngươi giỏi thật.”

“Thật sự không phải do ta làm, không biết vì sao chúng nó lại nổi điên, không hề liên quan gì đến ta.” Vương Đằng cũng nhìn thoáng qua về sau, da đầu lập tức run lên.

(ΩДΩ )

Đù má từ đâu chạy đến nhiều thi thể áo giáp như vậy?

Mới vừa rồi rõ ràng không hề phát hiện, sao đột nhiên tất cả đều xông lại đây chứ.

Thật đáng sợ!

Mọi người chạy như điên trong bóng đêm, đều lấy ra sức lực bú sữa mẹ, không dám lưu lại chút nào, rẽ ngang rẽ dọc trong đường tắt phức tạp này, điên cuồng chạy trối chết.

Nhưng những thi thể áo giáp này không hề bỏ qua, vẫn bám chặt không buông.

“Hiện giờ phải làm sao?” Đồng Ân thở hổn hển hỏi.

“Qua bên kia!”

“Đi!”

Vương Đằng quan sát bốn phía, vung tay lên, mang theo mọi người lao đến vị trí thi thể áo giáp tộc Naga mới vừa rồi đã xuất hiện.

“Chúng ta xông đến như vậy, nhất định sẽ dẫn thi thể áo giáp tộc Naga kia ra.” Đồng Ân khẽ biến sắc nói

“Ta biết rõ, nhưng ta muốn dẫn nó đến.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nói.

“Ngươi cố ý dẫn những thi thể áo giáp này đến?” Đồng Ân giống như nghĩ đến điều gì, kinh dị nói.

“Ơ…” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái.

Có phải vị học tỷ này đã hiểu lầm điều gì rồi không?

Mọi người nhanh chóng đến gần chỗ thi thể áo giáp tộc Naga mới vừa xuất hiện, đó là một cung điện cực lớn, dựa theo trí nhớ của Vương Đằng, cung điện này chắc là khu vực trung tâm của nơi đây.

Khi sắc trời còn chưa tối đen, bọn họ đã từng nhìn thấy dáng vẻ của cung điện này, vô cùng nguy nga.

Lúc này trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng vĩ đại, càng tới gần hơn, có một luồng khí âm trầm thổi quét ra từ trong đại điện.

Grào!

Đột nhiên, có một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong cung điện.

Rầm!

Một bóng dáng mang mùi thối nát nồng đậm giết ra từ trong bóng tối, nó nhằm thẳng vào đám người Vương Đằng, hùng hổ, cực kỳ kinh khủng.

“Đã đến rồi!” Tia sáng chớp lóe lên trong mắt Vương Đằng, giơ tay chỉ tới trước: “Đi!”

Từng tia sáng màu vàng bay ra từ trong cơ thể của hắn, giống như từng ngôi sao băng màu vàng nhằm vào thi thể áo giáp tộc Naga kia.

Grào!

Thi thể áo giáp tộc Naga gầm gào lên, rút chiến đao bên hông ra, ầm ầm chém tới.

Bóng đao ngang trời!

Lúc này tia sáng màu vàng kia vẫn còn đang ở giữa đường, nhưng lại cấp tốc hội tụ, hóa thành một con kim tước thần dị, hung hăng va chạm vào.

Ầm rầm!

Hai bên va chạm, tia sáng màu vàng vô cùng chói mắt, chiếu sáng trưng xung quanh lên.

Đám người Vương Đằng cũng nhìn thấy rõ cung điện trước mắt, tìm được vị trí cửa vào cung điện.

Dư ba nguyên lực quét ra bốn phía, mặt đất đều bị cày lên từng dấu vết.

Công kích của hai bên đều vô cùng sắc bén, mặt đất lại rắn chắc nữa cũng không chịu nổi, giờ phút này đã bị phá hư đến không còn hình dáng.

Rầm!

Dưới ánh đao của đối phương, Phượng Vũ Kim Tước Linh tản ra, không đỡ nổi.

Thực lực của Vương Đằng có chênh lệch quá lớn với thi thể áo giáp tộc Naga này, không thể sánh bằng.

“Chiến!”

Hết chương 2603.
Bình Luận (0)
Comment