Đám người Vạn Đông nhìn thoáng qua đám người Viên Bạch, không hiểu sao sinh ra một cảm giác ưu việt trong lòng.
Nghiền áp về kiến thức!
“Đi nào, chúng ta vào xem!” Vương Đằng là người đầu tiên bước vào đại điện trước mặt.
Thi thể áo giáp tộc Naga đã bị Vương Đằng chế ngự, thi thể áo giáp bình thường ở xa xa, hoàn toàn không dám đến gần đại điện bên này, giống như có điều kiêng kỵ.
Đám người Đồng Ân liếc nhìn ra đằng sau, lập tức yên tâm, đi theo Vương Đằng đến đại điện trước mặt.
Bọn họ vẫn cứ vô cùng cẩn thận, đại điện này mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ âm trầm, còn chưa tiến vào đã có một cảm giác áp lực vô hình ầm ầm trào ra, lập tức bao phủ bọn họ.
Cảm giác áp lực này không hề có bất cứ tính thực chất gì, nhưng khiến cho người ta có một cảm giác không thể chống cự.
Rầm!
Mọi người không khỏi lùi lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hừ!” Vương Đằng nheo mắt lại, nhưng không lùi bước mà hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế tràn trề chợt dâng lên từ trong cơ thể.
Mênh mông! Cổ xưa!
Đây là ý chí viễn cổ!
Được Vương Đằng bộc phát ra vào lúc này để chống cự lại cảm giác áp bách đang tuôn ra từ trong đại điện.
Ở bên trong cảm giác của Vương Đằng, luồng cảm giác áp bách này giống như một loại lực ý chí, cũng cổ xưa, nhưng điểm khác biệt ở chỗ giống như mang theo một luồng… chiến ý không gì địch nổi, không chịu khuất phục!
Đúng!
Chính là chiến ý!
Vương Đằng vốn đã lĩnh ngộ ‘Ý thức chiến trường’, ‘Ý thức chiến trường’ là một loại ý thức chiến đấu, không phải chiến ý, nhưng có chỗ chung nhất định.
Do đó Vương Đằng không xa lạ gì với cái gọi là chiến ý này.
Nhưng vì sao trong đại điện này lại có thể tồn tại chiến ý được chứ?
Vương Đằng hơi tò mò, chống đỡ chiến ý mạnh mẽ mênh mông kia, từng bước một đi vào trong đại điện kia.
Đám người Đồng Ân khiếp sợ nhìn theo bóng lưng của hắn, thằng cha này lại cứng rắn chống đỡ được lực áp bách mạnh mẽ này, chưa hề lùi lại phía sau một bước.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, ào ào bộc phát ra khí thế của riêng mình, dậm mạnh chân định bước vào bên trong.
Nhưng bọn họ phát hiện mình lại kém hơn Vương Đằng, khí thế của bọn họ bị khí thế của Vương Đằng áp chế.
Khoảng cách rất gần, bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở mênh mông cổ xưa đang tản mát ra từ trên người Vương Đằng, khiến cho bọn họ đặc biệt rung động.
Vì sao khí thế của Vương Đằng lại đặc biệt như vậy?
Khí thế như vậy, bình thường sẽ chỉ xuất hiện ở trên thân mấy người cổ lỗ sĩ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trên thân một võ giả cấp Vũ Trụ, thật sự không thể tin nổi.
Vương Đằng không biết đám người Đồng Ân đang nghĩ gì, giờ phút này theo hắn không ngừng đến gần cửa chính đại điện, chiến ý này cũng càng ngày càng mạnh, trực tiếp giáng xuống đỉnh đầu hắn, gần như khiến cho hắn không thể ngẩng đầu lên được.
Chiến! Chiến! Chiến!
Bên tai Vương Đằng giống như xuất hiện từng trận hò hét, giống như có một hình ảnh xuất hiện ở trong đầu hắn.
Một bóng người, chiến ý ngập trời!
Nhưng vô cùng mơ hồ, không nhìn rõ dáng vẻ của hắn!
“Đây là ai, người lưu lại chiến ý sao?”
Vương Đằng khẽ biến sắc, cảm thấy hơi khó có thể tin.
“Ý chí viễn cổ của ta đạt đến nhị giai, đã đủ để trấn áp tinh thú cấp Hoàng thượng vị, nhưng không ngờ lại còn không địch nổi luồng chiến ý này.”
“Người để lại chiến ý này đáng sợ đến cỡ nào?!”
Một cảm giác rung động không cách nào hình dung được tràn ngập trong tâm thần của Vương Đằng, tia sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn chăm chú nhìn vào cửa chính đại điện.
Chính ở phía sau kia!
Hắn có dự cảm, tồn tại tản ra chiến ý này đang ở phía sau cánh cửa đó.
“Không đủ, ý chí viễn cổ của ta vẫn còn chưa đủ!”
Ánh mắt Vương Đằng sáng ngời, lẩm nhẩm một tiếng thêm điểm trong lòng, thuộc tính trắng lập tức giảm bớt, ý chí viễn cổ nhanh chóng tăng lên, trực tiếp nhằm thẳng tam giai.
Rầm!
Trong phút chốc, giống như có thứ gì đó vỡ ra trong cơ thể Vương Đằng, sau đó một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ trong đó.
Ý chí viễn cổ đạt đến tam giai, khí thế này có thể chống lại cấp Giới Chủ!
‘Ý chí viễn cổ’: 1/30000 (tam giai)
Thuộc tính trắng tiêu hao trọn vẹn 200000 điểm, không thể nói là không nhiều lắm, còn may thuộc tính trắng của Vương Đằng cũng đủ sung túc, bằng không hoàn toàn không đủ dùng.
“Đây là?” Đám người Đồng Ân lộ vẻ rung động.
Khí thế của Vương Đằng lại còn có thể tăng lên!
Hơn nữa không chỉ tăng lên một vạch nửa điểm, mà là một sự bay vọt khổng lồ, giống như từ cấp Vực Chủ tăng lên đến cấp Giới Chủ!
Giờ phút này, khi Vương Đằng đứng trước mặt bọn họ, bọn họ giống như đang phải đối mặt với một cường giả cấp Giới Chủ.
Loại khí thế kia quá tràn trề, kể cả bọn họ đều cảm thấy áp lực, không nhịn được lùi lại phía sau, không thể đi theo sau lưng hắn được.
Vương Đằng không hề biết đám người Đồng Ân lại bị khí thế của hắn đẩy lui, lúc này theo khí thế của hắn bùng nổ, tuy rằng chiến ý kia vẫn còn kinh khủng như trước, nhưng không cách nào ngăn cản được bước chân của hắn.
Cộp! Cộp! Cộp!
Từng bước chân một, cất bước cực kỳ kiên định, không hề dao động chút nào.
Khí thế kia đã không thể dao động bước chân của hắn được nữa!
Ngay sau đó, cuối cùng hắn đã bước vào trong đại điện.
Phía sau cánh cửa, rộng mở trong sáng, không được coi là sáng ngời, nhưng lại có chút ánh sáng nhạt.
Sau khi Vương Đằng tiến vào cửa đã nhìn thấy một người!
Một người tộc Naga!
Hắn đứng ở ngay chính giữa đại điện, cầm một thanh chiến kiếm màu tối đen trong tay, mặc chiến giáp, toàn thân chồng chất vết thương, thân hình lại thẳng tắp vô cùng, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa chính, có một khí thế bễ nghễ bốn phương tản ra từ trên người hắn.
Đồng tử của Vương Đằng hơi co rụt lại, giống như nhìn thấy được thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một luồng chiến ý mạnh mẽ đã đánh sâu về phía Vương Đằng, còn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều lần.