Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2607 - Chương 2607. Ý Chí Bất Khuất! Ám Ảnh Kiếm! Kiếm Hồn! (3)

Chương 2607. Ý chí bất khuất! Ám Ảnh kiếm! Kiếm hồn! (3)
Chương 2607. Ý chí bất khuất! Ám Ảnh kiếm! Kiếm hồn! (3)

Vương Đằng minh ngộ dung hợp hai loại chiến ý vào với nhau, ầm ầm bùng nổ.

Hư không sinh lôi, chiến ý xông lên trời!

Chiến ý do cường giả tộc Naga trước mắt tản ra lại đã bị áp chế, Bất Khuất Lôi Đình chiến ý của Vương Đằng chiếm ưu thế!

Ngoài cửa, đám người Đồng Ân có ánh mắt hoảng sợ, bọn họ cảm nhận vô cùng rõ ràng một chiến ý không giống với cường giả tộc Naga tản ra, nhưng nó càng mạnh mẽ hơn, đang bùng nổ từ trên người Vương Đằng!

Bọn họ nhìn bóng lưng Vương Đằng, ánh mắt chấn động, giờ phút này Vương Đằng giống như đang hóa thân thành một chiến thần lôi đình, uy nghiêm, bất khuất!

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Đám người Đồng Ân cảm thấy ánh mắt đau đớn, không thể nhìn thẳng, liên tiếp lùi lại ba bước.

“Thằng cha này!”

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lòng đã rung động đến tột đỉnh.

Mới vừa rồi khí thế bùng nổ trên người Vương Đằng đã thật mạnh, khiến bọn họ giống như phải đối mặt với cường giả cấp Giới Chủ, không có cách nào so sánh được với nó.

Trước sau thật sự khác nhau một trời một vực!

Trong nháy mắt, vì sao sẽ phát sinh biến hóa khổng lồ như thế?

Trên người Vương Đằng rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?

Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Ngay khi đám người Đồng Ân còn nghi hoặc không thôi, Vương Đằng đã bước nhanh tới trước, chiến ý của hắn còn mạnh hơn chiến ý do cường giả tộc Naga lưu lại, lúc này thi thể kia đã không thể ngăn cản được bước chân của hắn.

Hơn nữa hắn dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ quan sát, thi thể này đã hoàn toàn mất đi sức sống, không hề có bất cứ uy hiếp gì.

Vương Đằng đi đến trước mặt thi thể, ánh mắt hơi phức tạp, hắn thật kính nể ý chí bất khuất của cường giả tộc Naga này, đồng thời cũng hơi đồng tình với cảnh ngộ tộc Naga gặp phải.

Bàn tay to kia thật sự quá kinh khủng, một bàn tay mà thôi đã trực tiếp đánh chết cường giả tộc Naga, không hề có sức phản kháng!

Đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy vô lực.

“Bàn tay to kia là chủ nhân của cái bóng sao?” Vương Đằng rơi vào trầm tư: “Không đúng, nếu là chủ nhân của cái bóng, vì sao lại lưu lại rối bóng để trông coi nơi đây chứ!”

“Nhưng hình như tộc Naga không có năng lực cái bóng này?”

Rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu Vương Đằng, khiến hắn nghĩ mãi mà không rõ.

“Thôi bỏ đi, nhiều năm như vậy, nghĩ đến nó làm cái gì.” Vương Đằng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt dừng lại trên thi thể của cường giả tộc Naga.

Thời điểm thu hoạch đã đến!

Đầu tiên là trang bị không gian, hắn đeo ở đâu nhỉ?

Ánh mắt Vương Đằng lại quét nhìn lên trên thi thể tộc Naga, cuối cùng dừng lại ở trên cổ tay hắn.

“Có!”

Hắn cười thầm he he, gỡ vòng tay không gian trên cổ tay xuống, không vội vã nhìn xem mà trực tiếp thu vào.

Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi lên trên chiến giáp ở trên người cường giả tộc Naga.

“Đáng tiếc, chiến giáp này đã hoàn toàn hỏng mất rồi!”

Vương Đằng khẽ lắc đầu, hơi tiếc nuối.

“Tình trạng thì đã hỏng, nhưng chất liệu lại không tầm thường, có thể mang về luyện tạo lại.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ừm!” Vương Đằng gật đầu, hắn tự nhiên biết rõ chuyện này, vì thế cũng không thể bỏ qua.

“Vương Đằng, ngươi nhìn chiến kiếm trong tay nó xem, đây hình như là chí bảo của tộc Naga… Ám Ảnh kiếm!” Giọng nói kinh hãi của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên.

“Kiếm gì?” Vương Đằng hơi sửng sốt, hỏi ngược lại.

“Ám Ảnh kiếm!” Viên Cổn Cổn giống như nuốt một ngụm nước bọt, nói.

“Ám Ảnh kiếm!” Vương Đằng thầm nhủ một tiếng, giống như nghe ra được giọng điệu của Viên Cổn Cổn không được đúng, hắn không chắc chắn lắm hỏi: “Thanh kiếm này thật trâu bò sao?”

“Trâu bò, đâu chỉ là trâu bò! Trong truyền thuyết, tộc Naga nắm giữ một thanh binh khí cấp Bán Thần, chính là Ám Ảnh kiếm này!” Viên Cổn Cổn kích động nói.

“Đù má!” Vương Đằng trực tiếp chửi tục một câu, cũng kích động lên theo.

Binh khí cấp Bán Thần!!!

Không phải là cấp Thần, nhưng có chút liên quan đến cấp Thần.

Cấp Bán Thần chính là binh khí đã vượt qua cấp Bất Hủ, chỉ nửa bước nữa sẽ bước vào cấp Thần!

Binh khí cấp Thần, cả vũ trụ đều không nhất định có được mấy món, binh khí cấp Bán Thần cũng đã ít lại càng ít, chỉ được nắm giữ trong một vài cường giả, hoặc trong tộc đàn mạnh.

Hiện giờ lại xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy?

Vương Đằng cũng hơi khó có thể tin!

Hắn cẩn thận thò tay sờ vào thanh chiến kiếm màu tối đen trong tay cường giả tộc Naga kia, giống như sợ làm hư nó.

Bàn tay hắn vuốt ve trên thân kiếm, giống như đang vuốt ve một người đẹp tuyệt thế.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng quen thuộc ở trong thanh chiến kiếm màu tối đen này.

Âm Ảnh!

Đây là lực Âm Ảnh!!!

Một luồng sáng bộc phát ra từ trong mắt Vương Đằng, hơi khó có thể tin: “Ám Ảnh! Ám Ảnh!”

Hắn lẩm bẩm hai tiếng trong miệng, đột nhiên hỏi: “Viên Cổn Cổn, có phải tộc Naga này có thiên phú đặc thù gì đó không?”

Mới đầu Vương Đằng vẫn có định kiến rằng tộc Naga này chính là tổ tiên của tộc Xà Nhân, chắc có được huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ, hơn nữa thế giới Thực Độc này lấy hệ Độc làm chủ, vì thế hắn cho rằng tộc Naga chắc là một chủng tộc có được thiên phú thuộc tính hệ Độc mạnh mẽ.

Nhưng hiện giờ xem ra chưa chắc đã là như thế.

“Thiên phú đặc thù sao, không biết, không có ghi chép lại kỹ càng, tộc Naga đã biến mất quá lâu, hơn nữa vẫn luôn không có liên hệ gì quá sâu với bên ngoài, rất nhiều người đều chỉ biết tộc Naga lấy hệ Độc làm sở trường.” Viên Cổn Cổn nói: “Hơn nữa thiên phú đặc thù nhất định là bí mật, người ngoài sao biết rõ hiểu rõ được, có lẽ chúng nó thật sự có thiên phú ẩn giấu cũng không chừng.”

Vương Đằng gật đầu, một điểm này tương tự với ghi chép lại hắn đã tìm được từ trong trí nhớ của Hư Vô Thôn Thú, tộc Naga cơ bản lấy hệ Độc làm sở trường, không nghe nói đến thiên phú đặc thù gì cả.

Nhưng chưa chắc đã không có.

Tộc Naga này có vẻ khá thần bí!

“Không chắc tộc Naga thật sự có được thiên phú Âm Ảnh, nhưng có rất ít người biết rõ.” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

“Sao thế?” Viên Cổn Cổn hoài nghi nói.

“Không có gì, chỉ có chút suy đoán!” Vương Đằng nói.

Hết chương 2607.
Bình Luận (0)
Comment