“Suy đoán? Suy đoán như thế nào?” Viên Cổn Cổn tò mò hỏi tới, nhìn dáng vẻ tên này giống như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, chẳng lẽ còn có chuyện Viên Cổn Cổn nó không biết sao?
“Tùy tiện suy đoán thôi, đừng để ý.” Vương Đằng khoát tay nói.
“…” Viên Cổn Cổn buồn bực nói: “Ngươi có thể nói hết ra không, đừng cứ mỗi lần đều treo ngược khẩu vị của ta chứ.”
“Ai bảo ngươi có lòng hiếu kỳ nặng như vậy.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Đáng giận!” Viên Cổn Cổn hơi phát điên.
Vương Đằng gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ giương nanh múa vuốt giờ phút này của Viên Cổn Cổn, hắn không để ý đến, ánh mắt rơi lên trên thanh Ám Ảnh kiếm kia.
Một thanh binh khí cấp Bán Thần chính là chí bảo đối với Vương Đằng hiện giờ, đủ để cho hắn dùng đến cấp Bất Hủ!
Hơn nữa trong thanh kiếm này có được lực Âm Ảnh, nếu hắn không đoán sai, chắc chỉ người mang theo thiên phú Âm Ảnh trong người mới có thể sử dụng được.
Mà hắn vừa vặn có được thiên phú Âm Ảnh, đây thật sự đang chuẩn bị cho hắn!
“Cục cưng, chúng ta có duyên đó!” Hai mắt Vương Đằng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thanh chiến kiếm này, giống như định lấy ra khỏi trong tay cường giả tộc Naga.
Nhưng…
“Hả?” Vương Đằng hơi biến sắc, lại không rút ra được, tay của cường giả tộc Naga này cầm nó quá chặt, không chút động đậy.
Có cần như vậy không thế!
Đại ca, ngươi đã chết bao nhiêu năm, nên buông tay!
Vương Đằng hơi buồn bực, tay cường giả tộc Naga này cầm chặt như thế làm gì, không để lại cho người đời sau chút cơ hội nào.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên, hắn kích phát lực Âm Ảnh trong cơ thể.
Ong ong ong…
Ám Ảnh kiếm giống như cảm nhận được điều gì, lập tức rung động kịch liệt, còn tay của cường giả tộc Naga cũng tự động thả lỏng ra.
Vương Đằng đang định cầm lấy kiếm, lại đột ngột dừng động tác.
Ám Ảnh kiếm lại tự động bay lên, hơn nữa có một cái bóng bay ra từ trong kiếm, hóa thành một bóng con rắn nhỏ, quấn quanh trên thân kiếm, nó thè lưỡi rắn, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng ở bên dưới.
“Đây là…” Vương Đằng tỏ vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn xem một màn này.
“Kiếm hồn! Vương Đằng, đây là kiếm hồn! Không ngờ thanh binh khí cấp Bán Thần này lại thai nghén ra kiếm hồn hoàn chỉnh!” Giọng nói khiếp sợ của Viên Cổn Cổn chợt vang lên.
Lời Viên Cổn Cổn nói khiến Vương Đằng phục hồi tinh thần lại
Kiếm hồn!
Hắn biết rõ thứ này.
Là một Tông sư luyện tạo, không có khả năng không biết thứ gì là kiếm hồn, nhưng mới vừa rồi vì đột nhiên nhìn thấy cái bóng con rắn nhỏ cho nên hắn hơi sửng sốt, không phản ứng lại kịp mà thôi.
Cái gọi là kiếm hồn thật ra chính là khí hồn, giống như hồn của binh khí!
Khí hồn là cách gọi chung của hồn sinh ra trong tất cả các loại binh khí!
Kiếm hồn chính là hồn của kiếm!
Thật hiển nhiên, thanh Ám Ảnh kiếm trước mắt này đã sinh ra khí hồn!
Giống như lời Viên Cổn Cổn nói, khí hồn của thanh binh khí cấp Bán Thần này là hoàn chỉnh, hơn nữa linh trí không thấp, điều này vô cùng khó có được.
Binh khí bình thường đạt đến cấp Bất Hủ thì có thể sinh ra hồn.
Binh khí cấp Bất Hủ dung nhập vật chất bất hủ, có thể cùng tồn tại với binh khí, cũng có thể tâm linh tương thông với chủ nhân, hồn trong đó tên là khí hồn Bất Hủ.
Còn nếu đã bước vào hàng ngũ binh khí cấp Thần, vậy sẽ dung nhập Thần tính, có thể coi là Thần hồn!
Nhưng không biết cái bóng con rắn nhỏ trước mắt này đã đạt đến cấp bậc nào?
Là hồn của cấp Bán Thần hay đã đạt đến cấp Thần?
Vương Đằng hơi tò mò, cũng hơi kích động, thanh Ám Ảnh kiếm này thật sự không phải bình thường, lại ra đời khí hồn có linh trí không thấp.
“Ôi trời ạ, đây vẫn là lần đầu tiên ta được nhìn thấy binh khí có khí hồn.” Viên Cổn Cổn không nhịn được lơ lửng ra ở bên cạnh Vương Đằng, vô cùng tò mò quan sát kiếm hồn của Ám Ảnh kiếm trước mắt.
“Đừng có dáng vẻ không có tiền đồ như vậy, khiến ta bẽ mặt.” Vương Đằng tỏ ra ghét bỏ nói.
“Ngươi thôi đi, nước miếng của chính ngươi đều sắp chảy xuống.” Viên Cổn Cổn tức giận liếc xéo, khinh bỉ nói.
“Có sao?” Vương Đằng lau khóe miệng, sắc mặt biến thành màu đen.
Đù má!
Bị tên này lừa.
Viên Cổn Cổn âm thầm bật cười, nhưng rất nhanh trở nên nghiêm túc, nói: “Ngươi thử xem có thể kêu nó chủ động nhận chủ không, binh khí sinh ra khí hồn, hơn nữa linh trí thật mạnh, chỉ có thể nhận được tán thành của khí hồn thì mới có thể thu phục được nó.”
Vương Đằng gật đầu, nhìn cái bóng con rắn nhỏ ở bên trên Ám Ảnh kiếm, đang tự hỏi đối sách trong lòng.
Nếu biết rõ đối phương là binh khí cần phải nắm giữ thiên phú Âm Ảnh mới có thể sử dụng, sự chắc chắn trong lòng Vương Đằng vẫn rất lớn.
Huống hồ, chẳng phải cái bóng con rắn nhỏ này đã bị lực Âm Ảnh của hắn kích hoạt ra sao.
Ngay sau đó, một luồng lực Âm Ảnh xuất hiện ở trong tay Vương Đằng, lan tràn về phía cái bóng con rắn nhỏ kia.
Xì xì!
Đôi mắt của cái bóng con rắn nhỏ lóe lên, thụt thò lưỡi không ngừng, giống như vô cùng động lòng.
Viên Cổn Cổn nhìn thấy lực Âm Ảnh trong tay Vương Đằng, ánh mắt lập tức lóe lên, tên này quả nhiên vẫn nắm giữ được loại lực lượng này sao?
Rốt cuộc từ khi nào chứ?
Nó thầm nghi hoặc không thôi, nhưng không nghĩ nhiều, Vương Đằng chính là khác loại, giống như chỉ cần là thứ bị hắn nhìn thấy sẽ không có chuyện không thể nắm giữ.
“Đến đây nào, cục cưng, nhanh ăn đi, ăn xong rồi về nhà với ta!” Vương Đằng chậm rãi đưa lực Âm Ảnh đến gần cái bóng con rắn nhỏ, giọng nói mang chút dụ dỗ.
“…” Viên Cổn Cổn.
Sao lại có cảm giác giống như thằng cha biến thái dụ dỗ bé gái vậy nhỉ!
Xì xì!
Cái bóng con rắn nhỏ nghiêng đầu, liếc nhìn Vương Đằng, sau đó thân hình bắn mạnh ra, Vương Đằng còn chưa nhìn thấy rõ động tác của nó, lực Âm Ảnh đã bị nó cắn nuốt hơn phân nửa.
Vương Đằng hơi ngẩn ra, tốc độ thật nhanh, cái bóng con rắn nhỏ này thật ghê gớm!
Hơn nữa nó thật cẩn thận, chỉ ăn một nửa, một nửa còn thừa lại đến gần bàn tay Vương Đằng thì chưa ăn, sau đó nó cứ ngơ ngác nhìn Vương Đằng như vậy, giống như đang nói… lại thêm một chút!