Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2609 - Chương 2609. Lừa Chạy Ám Ảnh Kiếm! Ao Máu!

Chương 2609. Lừa chạy Ám Ảnh kiếm! Ao máu!
Chương 2609. Lừa chạy Ám Ảnh kiếm! Ao máu!

“Ta cứ cảm thấy nó đang chơi ta?” Vương Đằng nhìn Viên Cổn Cổn, hoài nghi nói.

“Tiếc đứa bé không bắt được rắn.” Viên Cổn Cổn nói.

“Được rồi, ngươi nói đúng, xem ra hôm nay ta xác định bị chơi.” Vương Đằng bất đắc dĩ, lực Âm Ảnh càng ngày càng nhiều bắt đầu khởi động ra từ trong cơ thể, lan tràn về phía cái bóng con rắn nhỏ.

Cái bóng con rắn nhỏ đến bao nhiêu đều không từ chối, toàn bộ đều ăn luôn, ăn suốt trọn vẹn nửa giờ, lực Âm Ảnh trong cơ thể Vương Đằng đều đã bị vét sạch.

Mà lúc này cái bóng con rắn nhỏ giống như cuối cùng đã ăn no, lại ngửa đầu há to miệng, nấc một cái trọn vẹn.

Đầu Vương Đằng đầy vạch đen, vật nhỏ này ăn thật sướng!

“Vật nhỏ, có về nhà với ta không, mỗi ngày ở chỗ ta đều có đồ ăn ngon, không đi theo ta, ngươi chỉ có thể tiếp tục sống ở đây, ta phải đi.” Vương Đằng tiếp tục nói.

Hắn biết rõ đối phương chắc chắn nghe hiểu, trong con mắt rắn kia thường xuyên lóe lên tia sáng, không làm giả được.

Cái bóng con rắn nhỏ giống như đã nghe hiểu, một tia sáng lóe lên trong mắt nó, lại không hề có bất cứ do dự gì, trực tiếp khống chế Ám Ảnh kiếm chậm rãi bay về phía Vương Đằng.

Vương Đằng khẽ chớp mi.

Vật nhỏ này cố ý!

Trước đó đã định đi theo hắn rồi, nhưng ăn no trước đã rồi tính, bằng không làm sao có thể do dự đều không hề do dự chứ.

Đù má! Bị cái bóng con rắn nhỏ này lừa!

Vương Đằng hơi buồn bực, vẻ hớn hở vẫn lộ ra trong mắt, nhưng hắn tỉnh bơ, chưa hề mạo muội hành động.

Ám Ảnh kiếm chậm rãi bay đến trước mặt Vương Đằng, Vương Đằng mỉm cười trong lòng, định giơ tay nắm lấy chuôi kiếm.

Đột nhiên, Ám Ảnh kiếm hóa thành một tia sáng, lại trực tiếp xông ào vào trong cơ thể hắn.

Tốc độ của Ám Ảnh kiếm này thật sự quá nhanh, Vương Đằng đều không phản ứng kịp.

“Đây là…”

Hắn hơi biến sắc, lập tức cảm nhận tình huống trong cơ thể.

Ám Ảnh kiếm đang lơ lửng ở tiểu vũ trụ trong cơ thể, thế mà đã an cư ở trong cơ thể hắn.

Con rắn nhỏ kia quấn quanh trên Ám Ảnh kiếm, liếc xéo Vương Đằng, sau đó biến mất trong Ám Ảnh kiếm, tương đối tùy tiện, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Vương Đằng hơi dở khóc dở cười.

“Xem ra nó quyết định đi theo ngươi.” Viên Cổn Cổn cũng thật vui vẻ, cười nói.

“Chỉ sợ đây là kiểu tìm cho mình một chỗ ở miễn phí, còn bao ăn bao uống nữa.” Vương Đằng không biết nói gì.

“Ha ha ha…” Viên Cổn Cổn ngẩn ra, lập tức không khỏi bật cười ha hả: “Ngươi không đồng ý thì có thể để cho nó đi ra.”

“Không có việc gì, ta nuôi nổi.” Vương Đằng khẽ chớp mi, đắc ý nói: “Bảo bối này cũng chỉ có ta mới có thể nuôi nổi.”

“Đắc ý!” Viên Cổn Cổn liếc xéo, nói: “Ngươi chính là nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ.”

“Nhưng có một chuyện ta cần phải nhắc nhở ngươi, Ám Ảnh kiếm này còn chưa chính thức nhận chủ đâu, nó chỉ ở nhờ trong cơ thể ngươi mà thôi.” Viên Cổn Cổn tỏ vẻ nghiêm túc nói.

“Ta biết rõ, dù sao ta cũng là một Tông sư luyện tạo, cái gì là nhận chủ chẳng lẽ còn không rõ ràng sao.” Vương Đằng nói: “Binh khí cấp Bán Thần này còn rất khó trị, ta cho ăn hồi lâu, nhưng chỉ có thể lừa chạy mà thôi.”

“Đó chính là binh khí cấp Bán Thần, có thể lừa chạy đã không tệ, ngươi cứ vụng trộm vui vẻ đi.” Viên Cổn Cổn nói.

Vương Đằng mỉm cười, không nói thêm gì nữa, dù sao hắn được chỗ tốt, Ám Ảnh kiếm chạy không thoát, hiện giờ không nhận chủ đó là vì nó chưa nếm được ngon ngọt. Về sau nếu đã nếm đủ ngon ngọt, nó vẫn còn muốn chạy, Vương Đằng hắn đứng chống ngược ăn phân.

Vương Đằng vô cùng tự tin, sau đó nhìn thi thể cường giả tộc Naga trước mặt, không khỏi sờ cằm, ánh mắt tỏa sáng.

Thi thể này cũng là đồ tốt!

Nếu chế tạo thành rối bóng, thực lực tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ.

Tuy rằng hiện giờ hắn không có đầy đủ nguyên vật liệu, không thể chế tạo thi thể này thành rối bóng, nhưng về sau chắc chắn có cơ hội.

Sắc mặt Viên Cổn Cổn hơi kỳ quái, tên này nhìn chằm chằm vào một thi thể cả buổi, ánh mắt còn lộ vẻ nóng rực, không phải có đam mê đặc thù gì đấy chứ?

Vương Đằng không biết Viên Cổn Cổn đang nghĩ gì, bằng không chắc chắn nện qua một chùy.

Ngươi con mẹ nó mới có đam mê đặc thù!

Lúc này hắn vung tay lên, thu thi thể của cường giả tộc Naga vào, Bất Khuất chiến ý xung quanh lập tức tiêu tán.

Đám người Đồng Ân ở ngoài cửa cảm thấy điều gì, nhẹ nhàng thở ra, lập tức từ ngoài cửa đi vào.

Ánh mắt bọn họ lóe lên, nhìn thấy thi thể trong đại điện đã biến mất không thấy đâu nữa, lập tức đã biết chắc bị Vương Đằng thu vào.

Nhưng bọn họ không nói gì cả, nếu Vương Đằng không thu thi thể kia, bọn họ căn bản không vào đây được.

Thật hiển nhiên, đây không phải là cơ duyên của bọn họ!

Mà là cơ duyên của Vương Đằng!

Có khi cơ duyên chính là đơn giản như vậy, ngươi không làm được, người khác làm được, vậy là của người khác.

Mặc dù đám người Vạn Đông, Cobb hơi hâm mộ ghen tỵ, nhưng bọn họ bị Vương Đằng hạ độc, tự nhiên không có tư cách nói gì cả.

Nữ vương tộc Xà Nhân vừa tiến vào đại điện, ánh mắt đã nhìn quét xung quanh, sự kêu gọi đến từ chính huyết mạch này đang càng ngày càng mãnh liệt.

“Có phát hiện gì sao?” Vương Đằng hỏi.

Mới đầu hắn chỉ biết nữ vương tộc Xà Nhân có chút cảm ứng với nơi này, bây giờ nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên trong đại điện này có thứ gì đó mà hắn không phát hiện ra.

“Cảm giác thật mãnh liệt, giống như ở… dưới lòng đất!” Nữ vương tộc Xà Nhân nhìn xuống dưới chân, vẻ mặt chần chừ.

Đám người Đồng Ân hơi sững sờ, lời hai người nói khiến bọn họ hơi bối rối, nhưng bọn họ đã nhanh chóng phản ứng kịp… Ở đây còn có thứ gì đó?

Vương Đằng mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, ánh mắt nhìn xuống dưới lòng đất, lập tức có một quầng sáng màu máu nồng đậm đập vào trong mắt hắn.

“Đù má!”

Vương Đằng trực tiếp chửi tục trong lòng, vội vàng nhắm mắt lại, quầng sáng màu máu kia quá mức chói mắt, suýt chút nữa chói mù mắt hắn.

“Ngươi nói đúng, quả thật ở dưới lòng đất.” Khi Vương Đằng lại mở to mắt ra lần nữa, hai mắt hơi ửng đỏ, đó là bị mới vừa rồi kích thích đến.

Hết chương 2609.
Bình Luận (0)
Comment