“Khách khí!” Vương Đằng cũng mỉm cười, lại hơi áy náy trong lòng.
Những người này thật sự dễ dàng thỏa mãn!
Khiến cho hắn càng ngượng ngùng!
Ánh mắt đám người Vạn Đông hơi lóe lên, Vương Đằng không hề ngăn cản bọn họ tiến vào trong ao máu, xem ra đây cũng là cơ hội của bọn họ.
Tiếp theo mọi người không nhiều lời nữa, ào ào thu hồi chiến giáp trên người, chỉ còn lại quần áo bình thường, sau đó bước vào trong ao máu, chuẩn bị hấp thu lực tinh huyết trong đó.
Mới đầu còn không cảm nhận được gì, lúc này tiến vào trong ao máu, mọi người lập tức cảm thấy đau đớn giống như nóng rực lên, từ làn da của bọn họ xâm nhập vào cơ bắp, xương cốt, đồng thời lan tràn toàn thân.
Mọi người hơi biến sắc.
“Viên Bạch, đây chính là một chút đau đớn và nóng rực ngươi đã nói?” Tất Nghiêu quỷ gào nói.
“Vừa rồi thật sự chính là một chút!” Viên Bạch nhe răng trợn mắt nói.
“Đù má!” Tần Tuyền hét lớn một tiếng, chửi tục một câu, nói: “Giống như càng đi vào bên trong thì càng nóng rực, cảm giác đau đớn kia cũng càng mãnh liệt.”
Mọi người theo bản năng dùng nguyên lực chống đỡ lực tinh huyết này.
“Đừng dùng nguyên lực!” Vương Đằng nhàn nhạt mở miệng.
Đám người Đồng Ân hơi sững sờ, lập tức phản ứng kịp, không cần nhiều lời, bọn họ đều đã rõ ràng.
Lực tinh huyết này đang có tác dụng, càng chống đỡ lại thì tác dụng càng nhỏ.
Lực lượng thân thể tăng lên đâu có dễ dàng như vậy, tất nhiên phải trả cái giá nhất định, thật hiển nhiên, nóng rực và đau đớn chính là cái giá phải trả.
Mọi người nhìn theo bóng lưng Vương Đằng, lập tức hơi kinh dị.
Thằng cha này đã sớm phát hiện ra sao?
Hơn nữa…
Nhìn dáng vẻ của hắn giống như không hề có một chút ảnh hưởng nào cả, bước chân không ngừng, đang bước từng bước một không ngừng đi vào chỗ sâu trong ao máu.
Vương Đằng lại đi trước bọn họ!
Chẳng lẽ thân thể của hắn còn mạnh hơn bọn họ sao?
Đám người Đồng Ân cảm thấy khó có thể tin nổi, trong lòng lập tức đều hơi không phục, khẽ cắn môi, đi theo.
Bên kia, nữ vương tộc Xà Nhân cũng đi theo sau lưng Vương Đằng, bước vào bên trong ao máu, nàng có thể cảm nhận được, càng vào sâu, chỗ tốt càng lớn, phải xem nàng có thể chịu đựng được hay không.
Theo vào sâu, mọi người phát hiện bên trên ao máu này thật ra tràn ngập một tầng sương mù màu nhàn nhạt, tầng sương mù máu này che khuất tầm mắt, bọn họ đã không nhìn thấy rõ bóng dáng của Vương Đằng nữa.
“Tên này…” Ánh mắt đám người Đồng Ân chấn động.
“Ao máu này chẳng những có thể kích phát huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ, còn có thể cường hóa Cổ Thần thân và Chân Long Chiến thể của ta, nhưng… còn chưa đủ!” Vương Đằng vừa mở lực lượng huyết mạch, vừa mở hai loại thể chất ra, điên cuồng hấp thu lực tinh huyết ở bên trong ao máu.
Lấy hắn làm trung tâm, một lốc xoáy hình thành trong ao máu, tinh huyết bên trong ao máu đều bị khuấy đảo lên.
Nhưng cảm giác nóng rực và đau đớn kia chỉ giống như đang… gãi ngứa cho hắn, hoàn toàn không đủ!
Hình như ao máu này rất lớn, không nhìn thấy bờ bến.
Ở nơi xa, nữ vương tộc Xà Nhân đã dừng lại, nàng đi được ước chừng chín trăm mét thì không thể đi tiếp tới trước được nữa, đã đến cực hạn.
Đám người Đồng Ân đều không sai biệt lắm, người thân thể mạnh một chút đại khái có tám trăm mét, người thân thể yếu kém một chút thì sáu bảy trăm mét.
Dù sao đều là cấp Vực Chủ, thân thể yếu kém nữa cũng không yếu kém được đến đâu.
Còn có một Phong Mạch, thực lực yếu nhất, thân thể cấp Vũ Trụ, chỉ có thể đi đến hơn ba trăm mét, rơi lại phía sau mọi người rất xa.
Giữa hắn và Vương Đằng chênh lệch nhiều như vậy?
Phong Mạch cắn chặt răng, không cam lòng.
Vào thời đại viễn cổ, ao máu này có một tiêu chuẩn, cứ mỗi ba trăm mét chính là một nấc.
Thật hiển nhiên, tiêu chuẩn của Phong Mạch ở bậc một, đám người Đồng Ân ở giữa bậc hai và bậc ba, nữ vương tộc Xà Nhân đạt đến tiêu chuẩn bậc ba.
Còn Vương Đằng là người đi được xa nhất.
Sau khi đám người Đồng Ân dừng lại đã khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, liếc nhìn Vương Đằng, bóng lưng kia càng thêm mơ hồ.
Tên này rốt cuộc đi được bao xa?
Vốn cho rằng thân thể của Vương Đằng lại mạnh mẽ nữa cũng sẽ không thể chênh lệch quá nhiều với bọn họ.
Nhưng hiện giờ xem ra, chỉ sợ thân thể của Vương Đằng đã mạnh đến trình độ không phải người.
Mấy người hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa, lại nghĩ nữa sẽ đả kích người ta, bọn họ ào ào nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu lực tinh huyết trong ao máu.
Giờ phút này, Vương Đằng đi được đại khái hơn một ngàn sáu trăm mét, hắn không biết mình cách trung tâm ao máu có còn xa lắm không, nhưng độ sâu ao máu đã đủ để chìm ngập hắn.
Vương Đằng dứt khoát nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào bên trong ao máu, để cho mình hoàn toàn bị bao phủ, dùng thân thể cảm nhận lực tinh huyết, cảm nhận rung động đến từ trên chính huyết mạch.
Niệm lực tinh thần của hắn cũng tản ra, ở nơi như này chắc có tồn tại của bong bóng thuộc tính.
Quả nhiên, ở dưới ao máu này có rất nhiều bong bóng thuộc tính màu đỏ như máu nổi lơ lửng, hắn trực tiếp dùng niệm lực tinh thần nhặt về.
‘Lực tinh huyết x100’
‘Lực tinh huyết x120’
‘Lực tinh huyết x150’
‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ x100’
‘Lực tinh huyết x200’
…
Các bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong cơ thể Vương Đằng, có bong bóng hóa thành lực tinh huyết lưu chuyển khắp toàn thân, cuối cùng dung nhập vào bên trong thân thể, có bong bóng lại hóa thành một luồng lực lượng huyết mạch, dung nhập vào trong huyết mạch của Vương Đằng.
Trong lúc này, Vương Đằng cảm thấy huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ của mình và lực lượng thân thể đều đang nhanh chóng tăng lên.
Lực tinh huyết hấp thu từ bong bóng thuộc tính cực kỳ tinh thuần, có thể trực tiếp hấp thu, càng tiện lợi nhanh chóng hơn bản thân Vương Đằng đi hấp thu lực tinh huyết.
Nếu bản thân Vương Đằng hấp thu lực tinh huyết còn cần phải thông qua chuyển hóa, chiết xuất, sau đó lại dung nhập thân thể!
Thật ra cũng rất nhanh, Vương Đằng mở thần thông Thôn Thiên Phệ Địa ra, tốc độ hấp thu luyện hóa vốn không phải võ giả bình thường có thể so sánh bằng.