Cho dù như thế nào, hai loại lực hút, hai bút cùng vẽ, chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu đối với Vương Đằng.
Đồng thời Vương Đằng còn hấp thu được ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ ở trong ao máu này, như vậy nói lên ao máu này quả thật có thể kích phát lực lượng huyết mạch của tộc Naga.
Hơn nữa ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ này vô cùng tinh thuần, ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ của Vương Đằng đã đạt đến cấp bậc tứ giai, độ khó khi tăng lên tuyệt đối còn cao hơn nữ vương tộc Xà Nhân rất nhiều, nhưng lực lượng huyết mạch này lại vẫn có thể trực tiếp tăng ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ của hắn lên.
Vậy nói lên chỉ sợ lực lượng huyết mạch ở trong ao máu này đều có lực tăng cao cấp bậc của bất cứ huyết mạch gì.
Đây là gốc rễ của tộc Naga, khó trách phải giấu kín đáo như thế!
Có ao máu này tồn tại, tộc Naga có thể liên tục không ngừng tạo ra rất nhiều võ giả huyết mạch!
Chính là hình như hơi ít, trong rất nhiều bong bóng thuộc tính mới có một bong bóng thuộc tính ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’.
Vương Đằng nhìn phía trước mặt, dưới khống chế của niệm lực tinh thần tiếp tục bơi đến chỗ sâu trong ao máu…
Trong ao máu.
Thời gian chậm rãi trôi đi!
Ba ngày sau, Phong Mạch tỉnh lại, thân thể của hắn đã đạt đến bão hòa, không cách nào tăng lên được nữa.
Nếu tiếp tục ép buộc tăng lên, thân thể của hắn thật sự có thể sẽ nổ tung.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đứng lên, rời khỏi ao máu.
Hắn nhìn vào chỗ sâu trong ao máu, có thể nhìn thấy được mấy bóng dáng chia ra khoanh chân ngồi ở các nơi, từng lực tinh huyết đang dũng mãnh lao về phía bọn họ.
Ánh mắt Phong Mạch lóe lên, nhìn về chỗ xa hơn, nơi đó còn có một người.
Một người hắn vốn không nhìn thấy.
Đối phương đã đi vào xa hơn, hắn không nhìn thấy kể cả bóng lưng.
Chuyện này thật đáng buồn!
Rõ ràng là người cùng thế hệ, nhưng chênh lệch lại to lớn như thế.
Bảy ngày sau lại có người tỉnh lại, trong đó bao gồm đám người Đổng Lôi, Guicteau, Duy Na, Ngô Thành.
Bọn họ rời khỏi ao máu, hơi tiếc nuối, dù sao sở trường của bọn họ không phải là thân thể, hấp thu đến trình độ như vậy đã là cực hạn.
Nhưng bọn họ cảm nhận tình hình thân thể của mình một phen, lại đều khá vui sướng.
Lực lượng thân thể tăng cường ít nhất ba phần, cho dù là lực phòng ngự hay sức mạnh đều có chỗ tăng lên.
Trong võ giả cùng giai, thực lực của bọn họ nhất định sẽ càng mạnh hơn một ít.
Ngày thứ tám, ba người Cobb và Vạn Đông, Tần Tuyền tỉnh lại, rời khỏi ao máu, liếc nhìn đám người Đổng Lôi.
“Đổng Lôi, Ngô Thành, Guicteau, các ngươi thu hoạch như thế nào?” Vạn Đông hỏi.
“Đội trưởng, bọn ta còn tốt, lực lượng thân thể tăng lên ba phần, còn các ngươi thì sao?” Đổng Lôi hỏi.
“Ba phần sao! Không tệ, ta tăng lên bốn phần!” Vạn Đông nói.
Cobb không mở miệng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, đoán chừng không khác Vạn Đông lắm.
Tần Tuyền không cùng một đội ngũ với bọn họ, nên không trao đổi gì, chỉ đi đến bên cạnh Duy Na, hai người bắt đầu trao đổi.
“Ngươi nói mấy người Đồng Ân, Viên Bạch, Tất Nghiêu có thể kiên trì được bao nhiêu ngày?” Tần Tuyền nhìn vào trong ao máu, hỏi.
“Chắc cũng nhanh thôi, bọn họ chưa hề đặc biệt tu luyện chiến kỹ công pháp loại thân thể, không có khả năng ở trong đó quá lâu.” Duy Na nói.
“Cũng đúng thiên phú thân thể của Viên Bạch là trời sinh tương đối mạnh một chút, Đồng Ân và Tất Nghiêu đoán chừng bình thường ăn nhiều thứ tốt, thân thể mạnh hơn chúng ta một chút.” Tần Tuyền nói.
“Cô nhóc Đồng Ân kia còn kiên trì được lâu như vậy, khiến ta hơi ngoài ý muốn.” Duy Na cười nói.
“Ngươi đừng xem thường nàng, dù sao chị gái nàng cũng là Đồng Nhã.” Tần Tuyền lắc đầu nói.
“Đúng vậy, Đồng Nhã!” Ánh mắt Duy Na lóe lên, giống như hơi cảm thán, nói: “Ở dưới uy danh của chị gái nàng, thật ra Đồng Ân hơi bị che đậy quầng sáng, thiên phú của nàng không tệ.”
“Nàng luôn luôn theo đuổi chị gái mình, tuy rằng ta cảm thấy thật sự khó, nhưng hy vọng nàng có thể thành công.” Tần Tuyền nói.
Duy Na không nói gì, lắc đầu, muốn đuổi theo Đồng Nhã, nói dễ hơn làm.
Ngày thứ chín, một bóng dáng đi ra, không ngoài dự đoán của hai người Duy Na, rõ ràng chính là Tất Nghiêu.
Nhưng Đồng Ân còn chưa đi ra khiến bọn họ hơi ngoài ý muốn.
Ngày thứ mười, Viên Bạch tỉnh lại, đi ra khỏi ao máu, thân hình hùng tráng kia của hắn giống như trở nên càng to lớn và cường tráng hơn, một bộ lông tóc màu trắng có vẻ cực kỳ mềm mại và phát sáng, giống như đặc biệt đi làm… dưỡng lông tóc!
“Lại là ngươi đi ra trước?” Đám người Duy Na hết sức kinh ngạc.
“Sao thế, Đồng Ân còn chưa đi ra sao?” Ánh mắt Viên Bạch đảo qua, đã biết vì sao đám người Duy Na lại kinh ngạc như thế, hắn không nhìn thấy Đồng Ân, nói lên nàng còn chưa đi ra.
“Xem ra chúng ta vẫn xem nhẹ Đồng Ân.” Tần Tuyền nói.
“Giỏi thật, Đồng Ân lại còn kiên trì được lâu hơn ta, về sau ta cũng không dám ra vẻ ta đây khi ở trước mặt nàng nữa.” Viên Bạch gãi đầu, buồn bực nói.
“Ha ha ha…” Đám người Duy Na không khỏi cười to.
Trong lòng bọn họ thật sự kinh ngạc, Đồng Ân ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Ở trong tiểu đội của bọn họ, thực lực của Đồng Ân thật sự không kém, nhưng thật ra bọn họ chưa từng so đấu, không biết rốt cuộc là ai mạnh hơn một chút.
Nhưng bây giờ lực lượng thân thể được Đồng Ân bày ra đã khiến bọn họ hơi kinh hãi.
Cô nhóc này, khiêm tốn không để lộ tài năng, lại lợi hại đến như vậy?
Ở nơi xa, sắc mặt của đám người Vạn Đông không được đẹp mắt, bọn họ hoàn toàn thất bại bởi đám người Viên Bạch.
Tiểu đội Tuyết Đồng này thật sự không tầm thường như vậy sao?
“Đúng rồi, học đệ Vương Đằng cũng chưa đi ra sao?” Viên Bạch nhìn quanh một vòng, hỏi.
“Hắn vẫn còn ở bên trong.” Sắc mặt đám người Duy Na, Tần Tuyền hơi phức tạp.
Vương Đằng mới chân chính là người khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ!
Một võ giả cấp Vũ Trụ, lại còn kiên trì lâu hơn bọn họ những võ giả cấp Vực Chủ này.
Từ khi nào thân thể của võ giả cấp Vũ Trụ đã mạnh mẽ đến như thế?