Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2617 - Chương 2617. Để Ta Nhìn Xem Các Ngươi Có Thể Chặn Được Mấy Quyền Của Ta! (3)

Chương 2617. Để ta nhìn xem các ngươi có thể chặn được mấy quyền của ta! (3)
Chương 2617. Để ta nhìn xem các ngươi có thể chặn được mấy quyền của ta! (3)

“Không sao, cứ để cho nàng giày vò đi, lăn lộn xong chúng ta lại ra tay, huyết mạch của nữ vương thành Nhuế Xà này khá thú vị, chắc có tác dụng với ta.” Võ giả có hình xăm mãng xà trên cánh tay không thèm để ý nói.

“Lão đại, xem ra Mãng Vương Huyền Độc công của ngươi lại tiến triển.” Một võ giả cười nói.

“Hy vọng vậy.” Võ giả có hình xăm mãng xà trên cánh tay thản nhiên nói.

Cùng lúc đó, ở nơi cực Bắc của hành tinh Hạt Vương có một nơi hiểm ác tràn ngập các loại độc vật.

Có rất ít người có thể tiến đến nơi đây, kể cả là võ giả cấp Vực Chủ, tiến vào đây đều cửu tử nhất sinh.

Có rất ít người biết được điểm cuối của độc triều chính ở trong này.

Mà thật ra quần thể kiến trúc cổ của tộc Naga ở bên trên độc triều cũng ở nơi cực Bắc, nhưng nằm trong một khe hở không gian, không có ai phát hiện ra.

Giờ phút này, ở trong cấm địa kia có vô số độc thú đang ngủ đông, độc thú cấp Hoàng trung vị, cấp Hoàng thượng vị ở khắp mọi nơi, luôn luôn trình diễn chém giết máu tanh.

Đây chính là phương thức sinh tồn của những độc thú này, chúng nó chém giết nhau, cắn nuốt nhau, từ đó làm lớn mạnh bản thân, trưởng thành là vương của độc thú.

Lúc này, ngay bên cạnh khu cấm địa, không gian đột nhiên nổi lên sóng gió, một vết nứt không gian theo đó xuất hiện.

Grào!

Grào!

Tinh thú hệ Độc ở xung quđại cam nhận được điều gì, ào ào bị kinh động, phát ra tiếng gầm gừ về phía vết nứt.

Đúng lúc này, một bóng người bước ra từ trong vết nứt.

Không có bất cứ động tác gì, không có bất cứ âm thanh gì, thế nhưng khi tinh thú hệ Độc ở xung quanh nhìn thấy bóng dáng này, tất cả đều phủ phục xuống, phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp, giống như thấy được tồn tại gì đó cực kỳ kinh khủng.

Bóng dáng này rõ ràng là Vương Đằng vừa thức tỉnh từ trong ao máu.

“Hả?” Lúc này, Vương Đằng nhìn quanh một vòng, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc: “Đây là đâu?”

“Hình như là nơi cực Bắc của hành tinh Hạt Vương, nơi này cũng có một cấm địa, bây giờ ngươi đang ở trong cấm địa.” Một âm thanh nói ra ở trong đầu hắn.

“Lại đến nơi cực Bắc, độc triều kia thật biết chạy.” Vương Đằng không biết nói gì.

“Bằng không đã không thể cho đến bây giờ mới phát hiện ra quần thể kiến trúc cổ của tộc Naga.” Viên Cổn Cổn nói.

“Cũng đúng, không biết bây giờ bọn họ rời đi chưa.” Vương Đằng nói.

“Đoán chừng đã sớm rời đi rồi, ai bảo ngươi cứ ở trong đó lâu như vậy, chắc chắn không có ai đợi ngươi cả.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ta cũng không biết sẽ lâu như vậy, hút lại hút, thành hút lâu thế.” Vương Đằng lắc đầu: “Còn may thu hoạch tạm được.”

“Đi thôi!”

“Cũng nên rời khỏi hành tinh này!”

Nói xong, hắn cất bước chân, đã hóa thành một tia sáng biến mất ở nơi chân trời.

“Trước khi rời đi, còn phải đi nhìn xem thành Nhuế Xà, trước đó đã kêu bọn họ chuẩn bị linh dược hệ Độc và tinh thú hệ Độc cho ta, không biết đã chuẩn bị xong chưa?” Vương Đằng vừa bay nhanh trong không trung vừa nói: “Đó là nhiệm vụ của ta.”

Rầm rầm rầm…

Trên không thành Lãi Xà, cuộc chiến đấu kịch liệt vẫn đang diễn ra, dư ba nguyên lực kinh khủng đến đủ để phá hủy tất cả.

Hai vầng sáng lộng lẫy va chạm không ngừng.

Rầm!

Ngay sau đó một vầng sáng bay ngược ra ngoài, hóa thành thân hình của Đan Nhung, hắn thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ nhìn phía trước mặt.

Thân hình của nữ vương thành Nhuế Xà cũng thoáng hiện ra, thân xà nhẹ nhàng đong đưa, xinh đẹp vô cùng, sắc mặt của nàng cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đan Nhung.

“Nên kết thúc rồi!”

Một âm thanh thốt lên từ trong miệng nàng.

Rầm!

Ở trên người nàng, một luồng khí thế cực kỳ cường hãn đột ngột bộc phát ra, một ảo ảnh khổng lồ hiện lên ở phía sau nàng, xoay quanh trong hư không.

Vẻ cổ xưa mênh mông vô tận thổi quét ra.

“Đây là??” Ánh mắt Đan Nhung trừng lớn, không thể tin nổi nhìn ảo ảnh cự mãng xuất hiện trước mắt.

Chiến kiếm trong tay nữ vương thành Nhuế Xà lóe ra tia sáng lộng lẫy, hóa thành một ánh kiếm quét ngang ra, ảo ảnh Thương Lan Cự Mãng viễn cổ ở trên đỉnh đầu nàng giống như sáp nhập vào trong ánh kiếm, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, bổ nhào về phía Đan Nhung.

“Đáng chết!” Đồng tử của Đan Nhung co rụt lại, hét lớn một tiếng, nguyên lực trong cơ thể đều bùng nổ, hắn cầm chiến đao trong tay, ánh đao kinh khủng phóng lên cao, nghênh đón ảo ảnh cự mãng.

Rầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát ra, ánh đao và ánh kiếm tàn sát bừa bãi trong không trung, tạo thành một cấm khu ở trong phạm vi vạn mét.

Ngay sau đó ầm một tiếng, cuối cùng ánh đao đã sụp đổ dưới ảo ảnh cự mãng kinh khủng kia, hóa thành vô số ánh đao mảnh nhỏ đổ cuốn ra bốn phương tám hướng.

“Phụt!” Đan Nhung phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân giống như bị sét đánh.

Ở nơi xa, các võ giả cấp Vực Chủ khác đều vô cùng hoảng sợ, ào ào nhìn sang nơi này.

“Thần phục, hay là chết!”

Nữ vương thành Nhuế Xà đứng trên không, giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

Đan Nhung tỏ ra không cam lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thân hình hơi khom xuống.

Bầu trời xung quanh rơi vào trong tĩnh lặng, im lặng một chút, võ giả tộc Xà Nhân của thành Nhuế Xà bộc phát ra tiếng hoan hô.

Thắng!

Bọn họ thắng, dòng dõi thành Nhuế Xà cuối cùng thống nhất hành tinh Hạt Vương!

Đây là khoảnh khắc đáng giá để ăn mừng!

Đủ để được ghi chép lại trong lịch sử hành tinh Hạt Vương.

Khóe miệng nữ vương thành Nhuế Xà cũng nhếch lên, nàng rốt cuộc làm được, nàng lúc này mới là nữ vương tộc Xà Nhân chân chính.

Bốp bốp bốp…

Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên.

Nữ vương thành Nhuế Xà hơi nhíu mày, nhìn ra nơi xa.

Chỉ thấy mấy bóng người đạp không đến, trong đó có một thanh niên có hình xăm mãng xà bên hai tay, đang hăng hái quan sát nàng.

Ánh mắt kia khiến cho nàng thật sự không thoải mái.

“Nhân tộc đến từ bên ngoài!” Ánh mắt hẹp dài của nữ vương thành Nhuế Xà hơi nheo lại, nhìn đối phương.

“Không sai, ta chính là Nhân tộc đến từ bên ngoài ở trong miệng các ngươi.” Tên thanh niên có hình xăm mãng xà trên hai tay kia mở miệng nói: “Tự giới thiệu một chút, ta tên là Liễu Mãng!”

Hết chương 2617.
Bình Luận (0)
Comment