“Nó tên là Viên Cổn Cổn, là sinh mệnh trí năng, về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tìm nó.” Vương Đằng nói.
“Được!” Tiểu Thanh Nhi gật đầu, lại nghiêng đầu hỏi: “Anh Vương Đằng, sinh mệnh trí năng là cái gì?”
“Ngươi hỏi nó, nó sẽ giải thích cho ngươi.” Vương Đằng cười nói.
Viên Cổn Cổn liếc xéo, đây là ném một kẻ phiền toái cho nó đấy hả.
“Được rồi, tiếp theo, Viên Cổn Cổn ngươi đến tiếp quản phi thuyền, khi nào đến nơi thì báo cho ta.” Vương Đằng nói.
“Được!” Viên Cổn Cổn lập tức hăng hái: “Má ơi cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi hoang vu hẻo lánh này, không ngờ chúng ta ở lại đây lâu đến như vậy.”
“Mới nửa năm mà thôi, nếu đổi lại là ngươi, ngươi xem nửa năm có đủ không.” Vương Đằng nói.
“Cũng đúng, có thể trong vòng nửa năm hút sạch ao máu kia, trừ đồ biến thái nhà ngươi ra, đoán chừng những người khác đều không làm được.” Viên Cổn Cổn gật đầu nói.
“Ao máu kia bị ngươi hút sạch rồi?” Thương Ngọc giống như nghe được chuyện gì không thể tin nổi, ngạc nhiên nói.
“A ha ha, không cẩn thận đã hút sạch.” Vương Đằng hơi xấu hổ, cười khan nói.
Nữ vương tộc Xà Nhân này dù sao cũng là người thừa kế của tộc Naga, hút khô vùng đất truyền thừa nhà người ta, có vẻ hơi vô lý.
Thương Ngọc không nói được gì, thằng cha này quá biến thái, một ao máu lớn như vậy lại đều hút khô, nàng còn định về sau dùng ao máu để tạo nên càng nhiều cường giả tộc Xà Nhân, hiện giờ không có hy vọng gì nữa.
“Ngươi đừng lo lắng, ao máu kia chỉ cần bổ sung tinh huyết của các loại tinh thú là vẫn có thể tiếp tục sử dụng.” Vương Đằng nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Thương Ngọc sáng lên.
“Đương nhiên, ta không đến mức lừa ngươi.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Thương Ngọc cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
“Đều nghỉ ngơi một chút đi, khi nào đến nơi, Viên Cổn Cổn sẽ báo cho chúng ta.” Vương Đằng nói.
Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi gật đầu, nhưng vì các nàng lập tức sẽ rời khỏi thế giới này, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, lúc này nào có tâm tư nghỉ ngơi.
Vương Đằng không để ý đến các nàng, để cho các nàng chậm rãi thích ứng.
Dọc theo đường đi, có lúc khiến các nàng khiếp sợ.
Ma Sát di chuyển nhanh chóng trong bầu trời của thế giới Thực Độc, sau hơn nửa giờ, đã đến bên cạnh của thế giới Thực Độc, Viên Cổn Cổn đánh thức Vương Đằng.
Vương Đằng trực tiếp bay ra khỏi phi thuyền vũ trụ, lấy lệnh bài ra kích phát nó.
Lệnh bài lập tức hóa thành một tia sáng, chiếu vào trong hư vô của tinh không.
Không bao lâu, một vòng xoáy màu lam đậm xuất hiện, vốn chỉ là một điểm nhỏ, nhưng rất nhanh đã biến thành lớn hơn, hóa thành một lối đi vĩ đại.
Hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi đứng bên cạnh Vương Đằng, nhìn thấy một màn này, tâm tình không khỏi trở nên kích động.
Đây là cửa ra sao?
Cửa ra rời khỏi thế giới này cứ dễ dàng xuất hiện ở trước mặt các nàng như vậy, tất cả đều có vẻ không chân thực như thế.
Hai người không khỏi hơi hoảng hốt.
“Đi thôi!” Vương Đằng mỉm cười, thu hồi phi thuyền Ma Sát, lao về phía vòng xoáy màu lam đậm.
Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, sợ chậm một chút, vòng xoáy kia sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Trong phút chốc, ba người đã vào trong vòng xoáy, một trận trời xoay đất chuyển, đã xuất hiện trong một đại điện.
Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi còn chưa đứng vững, một giọng nói theo đó truyền đến.
“Hả?”
Đồng thời, một luồng uy thế mạnh mẽ ầm ầm đánh xuống từ trong đại điện, rơi lên trên người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi.
Uy thế tràn trề buông xuống, dừng ở trên người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, khiến cho sắc mặt hai nàng trắng bệch, thân thể không động đậy nổi.
Vẻ kinh hãi lập tức lộ ra trong mắt các nàng!
Uy thế thật mạnh, ở đây có cường giả!
Trong lòng Thương Ngọc cực kỳ không bình tĩnh, mới vừa rời khỏi thế giới của bọn họ, còn có cường giả không thể tưởng tượng nổi trấn thủ, khó trách từ xưa đến nay, thế giới chỗ bọn họ không có bất cứ ai có thể dựa vào thực lực của bản thân để rời đi.
Rầm!
Đúng lúc này, một luồng khí thế khác dâng lên, viễn cổ mà mênh mông, chặn lại một chút áp lực cho hai người Thương Ngọc.
Lúc này Vương Đằng cũng không chịu nổi, tuy rằng ý chí viễn cổ của hắn không kém, nhưng so sánh với khí thế đánh xuống từ trong đại điện này thì hình như có vẻ cực kỳ bé nhỏ.
Giờ phút này, lòng tự tin vốn bành trướng vì thực lực tăng mạnh của hắn lập tức bị một chậu nước lạnh trực tiếp dập tắt.
Đù má!
Không ngờ trong đại điện này lại tồn tại một người mạnh như vậy!
Trước đó khi từ trong đại điện này tiến vào thế giới Thực Độc, lại không hề cảm giác được chút nào.
Vương Đằng theo bản năng mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn xem xung quanh đại điện, tìm kiếm tồn tại phát ra khí thế kia.
Lúc ánh mắt của hắn xẹt qua một góc, bóng dáng của một lão giả đập vào mí mắt hắn, nhưng trừ đó ra, hắn không phát hiện thêm được điều gì nữa.
Lão giả này nhìn như bình thường, không hề có bất cứ chỗ đặc thù nào, cứ khoanh chân ngồi đó, có một vẻ già nua tràn ngập toàn thân, giống như gần đất xa trời.
Nhưng giờ phút này Vương Đằng hoàn toàn không dám coi thường đối phương chút nào.
Kể cả ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn đều không nhìn ra được cái gì, lão giả này tuyệt đối là một cường giả siêu cấp có thực lực vượt trên hắn rất xa.
“Hả!”
Lúc này, lão giả kia khẽ hả một tiếng, giọng nói già nua khàn khàn chậm rãi truyền ra:
“Chàng trai kia, ngươi tên là gì?”
“Vương Đằng!” Vương Đằng mở miệng nói.
“Vương Đằng, hình như ta đã nghe nói đến cái tên này ở đâu.” Lão giả suy tư một chút, chợt nói: “A, nhớ ra rồi, ngươi là người đã đi lên Tinh bảng một thế hệ này.”
“Đúng là ta.” Vương Đằng đàng hoàng tử tế nói.
“Hai tộc Xà Nhân này là do ngươi mang đi ra?” Lão giả không nói thêm gì nữa, hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu giải thích: “Các nàng đã thức tỉnh huyết mạch của tộc Naga, thiên phú không tồi, vì thế ta muốn dẫn bọn họ quay về học viện tinh không.”
“A!” Lão giả hơi kinh ngạc, giờ phút này lại chậm rãi mở to mắt, nhìn lại: “Tộc Naga!”