Lúc này, một người phía sau kéo áo hắn.
“Chúng ta đi nhanh đi, lần này mất mặt!”
Đinh Kiệt mới phản ứng lại kịp, nhìn xem xung quanh, tất cả mọi người đang vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn, hắn lập tức sắc mặt xanh đỏ đan xen, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Đi!”
Đinh Kiệt lập tức dẫn người rời đi, đã không còn mặt mũi ở lại.
Mà ở phía sau cũng truyền đến từng trận thảo luận.
“Thanh niên mới vừa rồi kia, sao ta thấy quen mắt thế nhỉ, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu?”
“Ngươi nói như vậy, hình như ta cũng đã gặp, nhìn thật quen mắt.”
“Hắn mới cấp Vũ Trụ, lại dọa sợ một võ giả cấp Vực Chủ, xem ra thực lực không tệ!”
“Cũng không biết là ai, trong học viên mới xuất hiện yêu nghiệt như vậy từ khi nào?”
…
Đinh Kiệt càng thêm xấu hổ vô cùng, gương mặt nóng ran, tức giận lóe lên trong đôi mắt, quyết định sau khi trở về nhất định phải cẩn thận điều tra chi tiết của thằng oắt con kia.
Một bên khác, Vương Đằng dẫn theo Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi bay đến bến cảng chiến thuyền học viện.
“Anh Vương Đằng, mới vừa rồi người kia nói gì vậy? Hình như hắn hướng đến bọn ta.” Trên đường đi, Tiểu Thanh Nhi không nhịn được hỏi.
“Hắn muốn mua các ngươi.” Vương Đằng cười nói.
“Muốn mua chúng ta?” Vẻ phẫn nộ lộ ra trên mặt Tiểu Thanh Nhi, nàng siết chặt nắm tay nói: “Đáng giận, lại là một người khinh thường bọn ta.”
Chút tức giận cũng lóe lên trong mắt Thương Ngọc, mới vừa rồi khi đám người này vây xem, nàng đã cảm thấy ánh mắt của bọn họ khiến người ta vô cùng chán ghét, quả nhiên những người này vẫn coi các nàng giống như súc vật để đối đãi.
“Đừng quá quan tâm, đến học viện tinh không, thân phận của các ngươi sẽ phát sinh thay đổi.” Vương Đằng an ủi: “Hơn nữa trong học viện tinh không có đủ loại chủng tộc, chờ các ngươi hòa nhập vào trong đó, tự nhiên sẽ không có ai khinh thường các ngươi nữa.”
“Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thực lực của bản thân, chỉ cần thực lực của các ngươi đủ mạnh, thì không ai có thể bắt nạt các ngươi.”
“Giống như người mới vừa rồi kia, chỉ cấp Vực Chủ mà thôi, còn là tồn tại yếu ớt trong cấp Vực Chủ, ta chỉ dùng chút khí thế đã hù dọa được hắn không dám nói lời nào.”
“Nếu thực lực của các ngươi đủ mạnh, thì trực tiếp đánh khiến cho hắn không dám khinh thường các ngươi, có vài người chính là đáng ăn đòn.”
Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi nghe được lời Vương Đằng nói, đều không khỏi hơi buồn cười.
Nhưng rất nhanh, trong mắt các nàng đều lộ ra vẻ như nghĩ đến điều gì, khẽ gật đầu.
Dọc theo đường đi, Viên Cổn Cổn cũng đã giải thích cho các nàng học viện tinh không rốt cuộc là tồn tại khổng lồ đáng sợ đến nhường nào.
Một chỗ tồn tại như vậy, tính bao dung thật mạnh, có lẽ các nàng thật sự có thể hòa nhập vào trong đó, không cần lại bị người coi thành giống như súc vật để đối đãi.
Thật ra, khi mới đầu các nàng nghe được tồn tại của học viện tinh không, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, thế giới của các nàng lại chỉ là một nơi làm nhiệm vụ của một học viện.
Điều này thật sự hơi châm chọc!
Vũ trụ bên ngoài thật sự quá lớn, lớn đến các nàng không thể tưởng tượng nổi.
Cường giả càng vô số, ở trong đại điện mới vừa rồi kia còn có một tồn tại khiến cho các nàng không thể tưởng tượng nổi.
Tồn tại như vậy, Thương Ngọc thậm chí còn không sinh ra nổi một chút ý niệm phản kháng.
Lúc đó nàng gần như cảm thấy mình phải chết.
Vào lúc đó, nàng mới rõ ràng ý tưởng trước kia của mình rốt cuộc buồn cười đến cỡ nào, chống lại Nhân tộc đến từ bên ngoài? Nàng lại vốn không hề biết Nhân tộc đến từ bên ngoài đại biểu cái gì.
Một người làm sao chống lại được nhiều cường giả như vậy.
Nàng có thể mang theo tộc Xà Nhân đi ra khỏi thế giới nho nhỏ kia đã coi như không tệ.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, vũ trụ này cho đến bây giờ đều là cá lớn nuốt cá bé, không chỉ thế giới ở chỗ các ngươi, nơi khác cũng như thế, cái gọi là phản kháng chẳng qua chỉ là một loại đấu tranh ở trong lòng chính chúng ta mà thôi, chỉ cần bản thân ngươi mạnh đến mức độ nào đó, tự nhiên có thể vượt qua trói buộc, phản kháng của ngươi cũng có ý nghĩa.” Vương Đằng liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
Tia sáng lấp lánh trong mắt Thương Ngọc, gật đầu.
“Quê hương của ta trước kia còn nhỏ yếu hơn hành tinh Hạt Vương của các ngươi rất nhiều, không có một võ giả cấp Hành Tinh, mà lúc này vẫn đi vào trong vũ trụ.” Vương Đằng cười nói.
“Quê hương của ngươi kể cả võ giả cấp Hành Tinh đều chưa có?” Thương Ngọc hơi khó có thể tin nổi, nơi có thể sinh ra yêu nghiệt giống như vậy, thậm chí kể cả võ giả cấp Hành Tinh đều không có, đang giỡn hả?
“Đúng, ban đầu nơi đó không có cả một cấp Hành Tinh, suýt chút nữa rơi vào làm nô lệ cho cường giả vũ trụ.” Vương Đằng nhàn nhạt nói, thật sự giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường.
“Vậy hiện giờ thì sao?” Thương Ngọc không nhịn được nhẹ giọng hỏi tới.
Lời Vương Đằng nói thật bình thản, nhưng nàng lại tràn đầy cảm xúc, trong lòng không khỏi nghĩ đến hành tinh Hạt Vương.
Tương tự biết bao!
Hóa ra tên này cũng giống như các nàng sao?
Hắn cũng có quá khứ và kinh nghiệm như vậy!
Khó trách cho đến bây giờ hắn đều không khinh thường các nàng.
“Ta dẫn bọn họ chạy ra ngoài.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Thương Ngọc chấn động trong lòng, một mình hắn dẫn dắt một hành tinh đi ra sao? Thật sự là một người khiến cho người ta kính nể.
Nhưng nghĩ đến thiên phú yêu nghiệt của đối phương, có lẽ chỉ có thiên tài như vậy mới có thể dẫn dắt tộc nhân đi ra khỏi đường cùng.
Vậy còn nàng thì sao, nàng có thể làm được không?
Tiểu Thanh Nhi cũng nhìn Vương Đằng, ánh mắt lộ ra vẻ kính nể nồng đậm, anh Vương Đằng thật sự lợi hại.
Khi nói chuyện, mấy người đã đi đến bến cảng chiến thuyền, mấy chiếc chiến thuyền cổ xưa đang neo đậu nơi đây.
Vương Đằng mang theo hai người đi lên chiến thuyền.
“Anh Vương Đằng, đây là cái gì vậy, tại sao không giống với phi thuyền vũ trụ lắm, thoạt nhìn thật cổ xưa.” Tiểu Thanh Nhi quan sát khắp nơi, đều tràn đầy tò mò với tất cả.