“Đây là chiến thuyền viễn cổ, tiêu chí của học viện tinh không, thứ tốt.” Vương Đằng cười giải thích.
“Chiến thuyền viễn cổ, là thứ rất cổ xưa sao?” Tiểu Thanh Nhi hỏi.
“Đúng, vô cùng cổ xưa, còn cổ xưa hơn cả hành tinh Hạt Vương của các ngươi.” Vương Đằng nói.
“Thật lợi hại!” Tiểu Thanh Nhi than thở không thôi.
Sau khi người lên đủ, chiến thuyền chậm rãi cất cánh, hóa thành một tia sáng biến mất khỏi hành tinh Ma Mộc, bay đến hành tinh tồn tại trận pháp truyền tống không gian.
…
Cùng lúc đó, bên trong học viện tinh không thứ 7.
Chỗ võ đài học viện, một đám người đang vây quanh bên cạnh lôi đài, không khí hơi nghiêm trọng.
Những người này đều mặc trang phục học viện, trước ngực đeo một huy chương có hình dáng kỳ lạ.
Trên huy chương kia lấy bầu trời sao sâu thẳm làm nền, vô số ngôi sao tô điểm, trừ đó ra không còn tồn tại đồ án nào khác nữa, có vẻ đơn giản lại lớn lao.
Hội Tinh Thần!
Đây là dấu hiệu của hội Tinh Thần!
Vương Đằng rời đi nửa năm, dưới vận hành của đám người Nguyệt Kỳ Xảo, hội Tinh Thần đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng lại xuất hiện khiêu chiến lớn hơn nữa.
Theo thành viên của hội Tinh Thần tăng nhiều, khó tránh khỏi sẽ sinh ra xung đột với thế lực khác trong học viện.
Hơn nữa Vương Đằng rời đi, hội Tinh Thần mất đi tâm phúc, rất nhiều người tự nhiên cũng dõi theo cục thịt béo này.
Mà phương thức tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn giữa các thế lực lớn chính là võ đài chiến.
Nguyệt Kỳ Xảo vốn định ra quy củ cho hội Tinh Thần, cố gắng không gây chuyện, đầu tiên tăng thực lực của bản thân lên, lại ngủ đông, chờ đợi Vương Đằng trở về.
Nhưng những người khác không chịu bỏ qua cho bọn họ, luôn bới móc khắp nơi.
Một khi thành viên của hội Tinh Thần xuất hiện ở một chỗ tu luyện nào đó sẽ lập tức bị ngăn cản.
Không tiếp nhận khiêu chiến, có thể, vậy ta sẽ chặn ngươi lại, khiến ngươi không thể yên tâm tu luyện.
Phương pháp này thật vô lại, nhưng rất có hiệu quả.
Không trái với quy tắc của học viện, học viện cũng sẽ không thể để ý đến những chuyện này.
Tác dụng của võ đài học viện làm gì, chính là nơi để giải quyết mâu thuẫn cho các học viên.
Lời nói không giải quyết được, vậy dùng nắm đấm để giải quyết.
Học viện tinh không bồi dưỡng võ giả chứ không phải là một đám học giả đấu võ mồm, cuối cùng vẫn phải lấy võ đạo làm chủ.
Đối mặt với hành vi vô sỉ của các thế lực lớn, một vài thành viên của hội Tinh Thần cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, tiếp nhận khiêu chiến.
Đáng tiếc thành viên của hội Tinh Thần dù sao vẫn là học viên mới chiếm đa số, còn chưa trưởng thành, vì thế ở trong các trận tỷ thí, tự nhiên thua nhiều thắng ít.
Càng như thế, người của hội Tinh Thần càng phẫn nộ, lại có càng nhiều người gia nhập vào trong võ đài chiến để xả cơn tức.
Kể từ đó, số thành viên hội Tinh Thần bị thất bại càng nhiều, khiến cho toàn bộ hội Tinh Thần đều rơi vào trong sa sút tinh thần.
Một khi sĩ khí bị đánh sụp, rất nhiều người sẽ không còn chí khí này.
Hội Tinh Thần vốn là thế lực mới vừa được thành lập không lâu, tuy rằng trước đó có thanh danh do Vương Đằng đánh ra, nhưng đả kích trong nửa năm nay đã hủy hoại thanh danh này tương đối.
Mà lúc này một vài học viên mới gia nhập thế lực cũ lại cấp tốc trưởng thành, vượt xa thành viên của hội Tinh Thần.
Điều này khiến cho thành viên của hội Tinh Thần bị đả kích.
Bọn họ gia nhập hội Tinh Thần chính là vì hợp tác tích lũy sức mạnh, trở nên mạnh mẽ nhanh hơn.
Kết quả lại không được như mong muốn.
Tất cả của tất cả khiến nhiều người sinh lòng nản chí.
So với bị bắt nạt khi ở trong một thế lực mới, còn không bằng gia nhập vào thế lực cũ, có khi sẽ có phát triển rất tốt.
Con người đều thực tế, không phải ai cũng có thể kiên trì đến cùng.
Đương nhiên, những người gia nhập hội Tinh Thần đầu tiên là người kiên định nhất, bọn họ đã từng thấy thủ đoạn của Vương Đằng, biết rõ chỉ cần Vương Đằng trở về, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt đẹp, vì thế bọn họ vẫn đang đợi, chờ đợi Vương Đằng trở về.
Nhưng đối mặt với tình huống này, Nguyệt Kỳ Xảo làm phó hội trưởng không thể không làm gì cả.
Thế lực khác đang từng bước ép sát, nếu nàng còn không đứng ra, chút lòng người còn thừa lại của hội Tinh Thần chỉ sợ sẽ hoàn toàn tan đi.
Vì thế, mấy ngày trước khi hội Thanh Viêm hạ chiến thư với bọn họ, Nguyệt Kỳ Xảo đã đồng ý.
Không hề nghi ngờ, trong phần lớn các thế lực đánh lén hội Tinh Thần, hội Thanh Viêm là đội nhảy nhót hăng hái nhất.
Bọn họ vốn có thù oán với Vương Đằng, lần trước cổ động hội Phong Vân thôn tính hội Tinh Thần không thành công, hai bên đã kết mối thù hận không nhỏ, theo Vương Đằng rời đi, bọn họ càng không hề kiêng dè gì bắt đầu công kích hội Tinh Thần.
Hội Thanh Viêm đã xé rách mặt, lộ ra răng nanh dữ tợn, vốn không có ý định bỏ qua cho hội Tinh Thần.
Việc bọn họ muốn làm chính là khiến hội Tinh Thần hoàn toàn biến mất trong học viện tinh không thứ 7.
Giờ phút này, trên bầu trời có một chiếc phi thuyền thuộc về hội Thanh Viêm đang lẳng lặng trôi lơ lửng, hội trưởng hội Thanh Viêm là Phong Thanh Viêm cùng với phó hội trưởng Nguyễn Bán Liên, một vài lãnh đạo của hội Thanh Viêm đều tụ tập ở trong này.
Bọn họ nhìn xuống bên dưới, ánh mắt hoặc lạnh lùng hoặc trêu tức.
Đắc tội hội Thanh Viêm bọn họ, còn định tiếp tục tồn tại, nhiều năm như vậy còn chưa từng xuất hiện.
“Hôm nay hội Tinh Thần sẽ kết thúc!” Phong Thanh Viêm thở dài, giống như cực kỳ tiếc hận nói.
“Ha ha, vốn tưởng rằng hội Tinh Thần giỏi giang đến cỡ nào, kết quả phát hiện, chỉ cần nâng đỡ mấy người mới đã có thể thoải mái giải quyết bọn họ.” Một lãnh đạo hội Thanh Viêm cười nói.
“Dù sao chỉ là một thế lực mới, có thể có nội tình gì chứ.” Một lãnh đạo khác của hội Thanh Viêm khinh thường nói.
“Ta chỉ hơi đáng tiếc mà thôi, so sánh với thế lực mới trước kia, thế lực này vẫn rất không tệ.” Phong Thanh Viêm nói.
Nguyễn Bán Liên liếc nhìn hắn, trong lòng không biết nói gì, hội trưởng của bọn họ vẫn dối trá như thế.