“Hội trưởng, chỉ là một hội Tinh Thần mà thôi, việc gì phải quan tâm, thế lực như vậy, mỗi một khóa đều có, lỡ mất một lần thì bỏ lỡ đi, hội Thanh Viêm chúng ta cũng không tổn thất gì.” Một lãnh đạo hội Thanh Viêm nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu hội trưởng cảm thấy đáng tiếc, đến lúc đó có thể tiếp nhận thiên tài có thiên phú không tồi trong hội Tinh Thần này vào, sau khi hội Tinh Thần giải tán, như vậy những người này sẽ thấy rõ hiện thực, thật vui lòng gia nhập chúng ta.” Tên còn lại tự tin cười nói.
“Ừm!” Phong Thanh Viêm gật đầu, nói: “Có thể, chuyện này giao cho các ngươi đi làm, ta muốn những người này đều gia nhập hội Thanh Viêm trước khi Vương Đằng trở về.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng ta.” Người của hội Thanh Viêm ào ào tỏ thái độ.
“Hội trưởng, người của Phi Vân Minh và Vu Tháp Minh đều đã đến, bọn họ sẽ ra tay sao?” Nguyễn Bán Liên lo lắng hỏi.
“Yên tâm, bọn họ không dám! Vương Đằng đã không có giá trị gì.” Phong Thanh Viêm nhàn nhạt nói.
…
Bên kia, người của Vu Tháp Minh, Phi Vân Minh cũng đều đã đến.
Phi thuyền của bọn họ dừng lại giữa không trung, chuẩn bị quan sát trận võ đài chiến có liên quan đến tồn vong của hội Tinh Thần.
Trên phi thuyền của Phi Vân Minh, Kế Phi Vân đang trò chuyện với Vu Minh, minh chủ của Vu Tháp Minh, hai người mở màn sáng video, nhìn xem đối phương, đều hơi bất đắc dĩ.
“Không ngờ Phong Thanh Viêm này lại làm đến tình trạng như vậy.” Kế Phi Vân lắc đầu nói.
“Ha ha, thằng cha kia chính là một kẻ tiểu nhân, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lần trước Vương Đằng đã đắc tội hắn, hắn không thể bỏ qua cho hội Tinh Thần được.” Vu Minh ngồi trên ghế sofa trong phi thuyền, lắc lư chén rượu trong tay, thản nhiên nói.
“Cũng đúng, Phong Thanh Viêm không phải kẻ dễ chọc.” Kế Phi Vân day mi tâm nói: “Nhưng việc này khiến chúng ta hơi khó xử, lần trước hai chúng ta đã tỏ thái độ trước mặt Vương Đằng, lần này nếu không làm gì cả, sợ rằng quan hệ với hắn cũng dừng lại ở đây.”
“Ta nhìn ra được tên kia là người trong mắt không thể dính một hạt cát, bỏ lỡ một lần, người bạn này không làm được nữa.”
“Hắn thật tiêu sái, bỏ lại một quầy lớn như vậy cho người bên dưới, bản thân lại chạy đi làm nhiệm vụ, thật thoải mái, trước kia khi ta mới thành lập Vu Tháp Minh, kể cả rời đi đều không dám rời đi chút nào.” Vu Minh cảm thán nói.
“Ha ha ha, hắn thật sự rất tiêu sái.” Kế Phi Vân không nhịn được cười to một tiếng, sau đó nghiêm túc trở lại, nói: “Ngươi cảm thấy Wood có ra tay không?”
“Chắc chắn sẽ không!” Vu Minh liếc xéo, giống như cảm thấy Kế Phi Vân biết rõ còn cố hỏi.
“Hả, nói như thế nào?” Ánh mắt Kế Phi Vân lóe ra, hỏi ngược lại.
“Ngươi tên này còn chơi trò mưu mẹo trước mặt ta, hiện giờ có không ít người đều biết rõ, trước khi Vương Đằng rời đi đã nhận được thư thông báo bổ nhiệm chuẩn Nghị viên của hội Trọng tài học viện, kết quả hắn thật giỏi, trực tiếp bỏ chạy lấy người, kể cả hội Trọng tài học viện đều không thèm đi, chứ đừng nói đến nhận bổ nhiệm này, đánh vào mặt vị Phán quyết kia của chúng ta như vậy, Wood dám ra mặt sao? Hắn chắc chắn không dám!” Vu Minh lắc đầu cảm thán không thôi: “Thằng cha Vương Đằng kia thật sự quá ngang ngược, cũng quá kiêu ngạo, hắn còn kiêu ngạo hơn cả chúng ta, đây là kiêu ngạo phát ra từ trong xương cốt, hắn vốn không coi bảy Phán quyết là quan trọng.”
“Đúng vậy, hắn quá kiêu ngạo!” Kế Phi Vân cũng cảm thán không thôi.
“Chuyện như vậy, ngươi làm ra được không?” Vu Minh cười hề hề hỏi.
Kế Phi Vân suy nghĩ một chút, ánh mắt Vu Minh lóe lên, không hề thúc giục hắn, quyết định như vậy không phải ai cũng có thể tùy ý làm ra giống như Vương Đằng được.
“Không làm ra được, cũng không dám làm.” Một lát sau, Kế Phi Vân lắc đầu nói.
“Đúng vậy, ta cũng không dám.” Vu Minh cười nói: “Chuyện như vậy, chỉ có loại người như hắn, có tin tưởng, có kiêu ngạo mới làm ra được, chúng ta không được.”
“Ngươi nói nhiều như vậy, xem ra muốn hỗ trợ hắn một phen.” Kế Phi Vân đột nhiên nói.
“Đúng, ta muốn đánh cuộc một phen, ta cược hắn có thể.” Vu Minh thu hồi nụ cười, ánh sao lóe lên trong mắt, gật đầu nói.
“Ngươi dám không?”
“Ta dám không?” Kế Phi Vân nở nụ cười, cười hơi sắc sảo: “Ngươi đã dám, sao ta lại không dám chứ?”
…
Trừ bỏ người của ba thế lực lớn này, còn có một vài người đã đến.
Người của tiểu đội Đồng Ân cũng điều khiển một chiếc phi thuyền lơ lửng trong không trung, bọn họ ngồi trong phòng điều khiển chính trong phi thuyền, mở mô phỏng toàn cảnh ra, hiện ra tinh hình bên dưới.
“Không ngờ học đệ Vương Đằng còn xây dựng một hội Tinh Thần! Thật biết chơi.” Đồng Ân tò mò nói.
“Người ưu tú, ở đâu đều sẽ sáng lên.” Duy Na mỉm cười nói: “Thiên kiêu giống như học đệ Vương Đằng, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đi theo hắn.”
“Đột nhiên cảm thấy chúng ta đều đã sống lên thân cờ hó, trước kia còn cảm thấy mình rất biết gây sự, hiện giờ so sánh với học đệ Vương Đằng, hình như không là gì cả.” Tất Nghiêu ở bên cạnh câm nín nói.
“Nói cũng đúng, chúng ta còn không chơi trò kích thích bằng học đệ Vương Đằng.” Đồng Ân sờ cằm nói.
“Các ngươi đủ rồi chứ, sớm hay muộn sẽ bị các ngươi đùa chết.” Tần Tuyền đầu đầy vạch đen nói.
“Ha ha ha…” Viên Bạch không khỏi cười to, sau đó nói: “Cũng không biết hắn ở hành tinh Hạt Vương như thế nào? Hấp thu xong chưa?”
“Lại nói hắn đi vào trong ao máu quá sâu, còn tiêu tốn thời gian nhiều như vậy, không biết cuối cùng có thành quả như thế nào.” Đồng Ân hiếu kỳ nói.
“Có khi thực lực sẽ có một chút bay vọt, sợ rằng những người này sẽ phải giật mình.” Viên Bạch nói.
“Bây giờ phải nhìn xem hội Tinh Thần này có thể vượt qua được cửa ải khó khăn lần này hay không, ta biết rõ Phong Thanh Viêm kia, không phải là kẻ dễ chọc.” Duy Na nói.
“Cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta nhúng tay vào là được, bảo vệ hội Tinh Thần vẫn không thành vấn đề, học đệ Vương Đằng đã giúp đỡ chúng ta không ít, dù sao chúng ta cũng phải giúp đỡ hắn một lần.” Đồng Ân không coi là quan trọng nói: “Phong Thanh Viêm kia, người khác sợ hắn, nhưng ta không sợ hắn.”