“Đương nhiên rồi, việc này chúng ta phải giúp.” Đám người Tất Nghiêu gật đầu nói.
“He he he, hiện giờ hắn nhất định rất đắc ý, đến lúc đó chúng ta nhúng tay, nhìn xem Phong Thanh Viêm có vẻ mặt gì.” Đồng Ân đột nhiên nở nụ cười he he, giống như cảm thấy rất thú vị.
“Đúng rồi, nếu không… chúng ta cũng gia nhập hội Tinh Thần? Cảm thấy thật thú vị!”
“Gia nhập hội Tinh Thần?” Đám người Tất Nghiêu, Duy Na không khỏi sửng sốt.
Hội Tinh Thần dù sao chỉ là một thế lực của học viên mới, bọn họ không quá muốn gia nhập hội Tinh Thần.
Dù sao sau lưng bọn họ đều có người, gia nhập thế lực hay không thật ra không hề quan trọng, bình thường vài người tụ tập một chỗ đã đại biểu cho một thế lực không kém.
Nhưng lúc này Đồng Ân đột nhiên nói ra như vậy, mấy người không khỏi suy ngẫm.
Hội Tinh Thần là thế lực do Vương Đằng xây dựng, mà hiện giờ bọn họ cực kỳ coi trọng Vương Đằng, gia nhập vào trong đó hình như là một quyết định không sai.
“Vậy… chơi thôi?” Tất Nghiêu không xác định nhìn mọi người, hỏi.
“Ta không có ý kiến.” Viên Bạch gãi đầu nói.
“Ta cũng vậy.” Tần Tuyền nói đơn giản.
“Thế gia nhập.” Duy Na cười nói.
“Quyết định thế!” Hai mắt Đồng Ân tỏa sáng, cảm thấy sự việc càng lúc càng thú vị.
…
Lúc này người của tiểu đội Vạn Đông, Phong Mạch đều đang quan sát trận võ đài chiến giữa hội Tinh Thần và hội Thanh Viêm.
Ánh mắt bọn họ lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Độc trong cơ thể bọn họ đã tìm người thử, không thể hóa giải.
Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ bất an.
Dù sao bọn họ là người của Thiên Hạc đường, lại đáp ứng với Vương Đằng gia nhập hội Tinh Thần gì đó, nếu bị người của Thiên Hạc đường biết được, không thể không lột một lớp da của bọn họ.
Càng khôi hài hơn là hiện giờ hội Tinh Thần đã tràn đầy nguy cơ, bọn họ lại hy vọng hội Tinh Thần trực tiếp bị hội Thanh Viêm của Phong Thanh Viêm xóa sổ, như vậy bọn họ không cần phải gia nhập hội Tinh Thần nữa.
Bên trên võ đài, hiện giờ Nguyệt Kỳ Xảo đang đứng đối diện với một võ giả.
Nguyệt Kỳ Xảo khuôn mặt vô cảm, nhìn cô gái đối diện, trong lòng hơi nghiêm trọng.
Đối phương là người mới do hội Thanh Viêm bồi dưỡng, tên là Văn Ngưng Phù, nàng đã từng thấy đối phương ra tay, thực lực thật mạnh, đã đánh bại không ít thiên tài gia nhập hội Tinh Thần.
Bằng không cũng sẽ không ép nàng đến cần phải ra tay!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Văn Ngưng Phù lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhìn Nguyệt Kỳ Xảo trước mặt, nói: “Ngươi chính là phó hội trưởng hội Tinh Thần!”
Thật ra nàng đã từng gặp Nguyệt Kỳ Xảo, lúc này chẳng qua biết rõ còn cố hỏi.
Nàng cảm thấy Nguyệt Kỳ Xảo không phải là đối thủ của mình, giờ phút này nói ra thân phận của đối phương là vì để sau khi đánh bại thì có thể dẫm đối phương xuống, tăng thêm thanh danh của mình.
Gần đây danh tiếng của hội Tinh Thần rất lớn, mà Nguyệt Kỳ Xảo là người phát ngôn của Vương Đằng, đã tiến vào trong mắt rất nhiều người.
Nếu nàng đánh bại Nguyệt Kỳ Xảo, tự nhiên sẽ tỏa sáng rực rỡ trong học viên mới.
“Không sai!” Trong mắt Nguyệt Kỳ Xảo không hề có gợn sóng, thản nhiên nói.
“Ngươi nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Văn Ngưng Phù thấy thái độ của Nguyệt Kỳ Xảo, không khỏi nhíu mày, sau đó ưỡn cái cổ thon dài trắng như tuyết của mình lên, ngạo nghễ nói.
“Nếu đã lên võ đài, thì đừng nói mấy lời ngây thơ như thế nữa, ra tay đi.” Nguyệt Kỳ Xảo cười lạnh giống như trào phúng nói: “Định dẫm ta xuống để trèo lên, cẩn thận làm gẫy chân chính mình.”
“Ngươi!” Văn Ngưng Phù nghe vậy, không khỏi giận dữ.
Nguyệt Kỳ Xảo này đã đi đến cuối cùng rồi, nhưng vẫn còn mạnh miệng như thế, sắc mặt thanh cao kia khiến cho nàng nóng lòng muốn xé nát nó.
“Hừ, ngươi đã định tìm cái chết, ta thành toàn cho ngươi.” Nàng hừ lạnh một tiếng, bước chân ra, dữ dội xông về phía Nguyệt Kỳ Xảo.
Nguyệt Kỳ Xảo nheo mắt lại, cầm chiến kiếm trong tay, thân hình bay ra, va chạm cùng một chỗ với đối phương.
Rầm!
Trên võ đài lập tức bộc phát chiến đấu kịch liệt.
Đám người Vi Đức, Borret, Vũ Vân Tiên đang ở bên dưới, bọn họ nhìn trận tỷ thí trên võ đài, đều hơi lo lắng.
Gần đây thanh danh của Văn Ngưng Phù đang lên cao, có xếp hạng không thấp ở trên bảng Tân Nhân, đã chen vào top ba mươi, còn Nguyệt Kỳ Xảo bị việc vặt của hội Tinh Thần kéo chân, cho nên mới vào top năm mươi.
Hai người vẫn tồn tại chênh lệch nhất định!
Đương nhiên, Nguyệt Kỳ Xảo hiếm khi đi khiêu chiến bảng Tân Nhân, cách lần trước đến đó khiêu chiến đã qua hai tháng, thực lực chân thật không dễ nói.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên võ đài, tiếng nổ vang quanh quẩn không ngừng, hai cô gái giống như đang đánh để xả cơn tức, càng ngày càng kịch liệt, đều tự bộc phát ra lực lượng lĩnh vực của mình.
Binh khí của Nguyệt Kỳ Xảo là chiến kiếm, binh khí của Văn Ngưng Phù cũng là chiến kiếm, hai người phát động ra ánh kiếm, từng chiêu đều đánh thẳng vào bộ phận quan trọng của đối phương, hoặc chính là đánh vào mặt, tất cả người bên dưới đang nhìn xem đều lau mồ hôi lạnh thay các nàng.
“Thật ác độc!” Vi Đức nuốt ngụm nước miếng, không nhịn được nói thầm.
Borret ở bên cạnh cũng hơi líu lưỡi, hắn luôn cảm thấy Nguyệt Kỳ Xảo là một cô gái rất dễ thân cận, bình thường cũng ít tức giận, hiện giờ xem ra không phải là người ta không biết giận, mà không đến lúc tức giận thôi, hơn nữa khi tức giận lên, khiến người sợ hãi.
Sắc mặt Vũ Vân Tiên mông lung, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn trận chiến đấu trên võ đài, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Rất nhanh hắn đã nhắm mắt lại, giống như không chú ý đến trận đấu nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên kia, vài võ giả của hội Thanh Viêm đang âm thầm quan sát bọn họ, tiếp theo bọn họ cũng sẽ ra tay, mà đối thủ chính là đám người Borret và Vũ Vân Tiên.
Rầm!
Trên võ đài, một bóng người bị chấn lùi ra ngoài, chính là Văn Ngưng Phù.
Nàng hơi thở dốc một hơi, đột nhiên cảm thấy trên khuôn mặt có thứ gì đó ấm áp chảy ra, kèm theo một trận đau đớn, lập tức biến sắc.
Giơ tay chùi, một màu đỏ tươi chói mắt đập vào mắt!
“Con đĩ, ngươi dám tổn thương mặt ta!”