Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2639 - Chương 2639. Trở Về Cũng Vô Dụng, Không Thể Gợi Lên Con Sóng Gì. (3)

Chương 2639. Trở về cũng vô dụng, không thể gợi lên con sóng gì. (3)
Chương 2639. Trở về cũng vô dụng, không thể gợi lên con sóng gì. (3)

Vi Đức không nhịn được giơ một ngón tay cái về phía Nguyệt Kỳ Xảo, mới vừa rồi hắn cảm thấy Vũ Vân Tiên thật trâu bò, hiện giờ hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt tỷ cũng thật mạnh, quả thật không phân trên dưới.

Toàn bộ hội Tinh Thần, trừ bỏ Vương Đằng ra, hiện giờ hắn bội phục hai người Vũ Vân Tiên và Tiểu Nguyệt tỷ.

Vũ Vân Tiên và Borret cũng nhìn Nguyệt Kỳ Xảo, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nói câu lợi hại.

“Dù sao cũng là phó hội trưởng hội Tinh Thần, kể cả lời nói đều không nghe hiểu sao?” Nguyễn Bán Liên đứng lên, nhàn nhạt nói.

“Vậy phải xem là tiếng người hay tiếng thú, tiếng thú ta thật sự không nghe hiểu.” Nguyệt Kỳ Xảo cười nói.

“Ngươi đang mắng ta?” Nguyễn Bán Liên tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Nguyệt Kỳ Xảo nói.

“Có phải chửi hay không, ngươi nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi thừa nhận mình đang nói tiếng thú? Nếu không phải, xin đừng tự vơ vào mình.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.

“Muốn chết!”

Một chút tức giận lóe lên trong mắt Nguyễn Bán Liên, hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe lên trong không trung, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Nguyệt Kỳ Xảo, tát nàng một cái.

Nguyệt Kỳ Xảo hơi biến sắc, không ngờ con mụ điên này nói ra ta là ra tay, nàng vốn không phản ứng lại kịp, trơ mắt nhìn bàn tay kia vung tới.

Thực lực giữa hai bên có chênh lệch rất lớn, Nguyệt Kỳ Xảo mới cấp Vũ Trụ, đối phương là cấp Vực Chủ, một cái tát này, nàng vốn không có cách nào trốn được.

“Bốp!”

Ngay sau đó, một tiếng vang thanh thúy vang vọng xung quanh.

Nguyệt Kỳ Xảo gắng gượng nhận lấy một cái tát này, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sưng đỏ lên, một dấu tay rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt nàng.

“Phó hội trưởng!”

“Tiểu Nguyệt tỷ!”

Sắc mặt đám người Vi Đức, Borret lập tức thay đổi.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mới vừa rồi bọn họ hoàn toàn không kịp giúp đỡ, chờ phản ứng kịp, Nguyễn Bán Liên đã ra tay thành công.

Giờ phút này, tất cả người của hội Tinh Thần đều tức giận, đám đông phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Bán Liên.

Vi Đức giãy giụa bò lên, khuôn mặt vặn vẹo, trong đôi mắt gần như phun lửa.

Borret đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Bán Liên.

Vũ Vân Tiên cũng đặt tay lên trên thân chiến kiếm, kể cả võ giả cấp Vực Chủ, hắn cũng sẽ không hề sợ hãi, đối phương đã quá mức.

Một khắc này, thái độ của người trong hội Tinh Thần nhất trí thần kỳ.

Nhưng Nguyễn Bán Liên nhìn thấy một màn này, không hề e sợ, ngược lại trên mặt hiện lên nụ cười lạnh khinh miệt, nói: “Các ngươi có thể ra tay thử xem.”

Trong nháy mắt, lửa giận của người trong hội Tinh Thần hoàn toàn bị dấy lên.

Coi khinh!

Đây là coi khinh trần trụi!

Thật sự khinh người quá đáng.

“Các ngươi vẫn không nên ra tay thì hơn, đây là chuyện giữa phụ nữ bọn họ.” Phong Thanh Viêm nhìn người của hội Tinh Thần, cười hề hề nói.

Vừa dứt lời, lãnh đạo của hội Thanh Viêm ở xung quanh đứng lên, khí thế tràn ngập ra, bao phủ trên thân người của hội Tinh Thần.

Rầm!

Sắc mặt đám người hội Tinh Thần lập tức tái nhợt, khí thế của cả đám lãnh đạo hội Thanh Viêm tuyệt đối không tầm thường, ép đến bọn họ thở không nổi.

Tuy rằng đám người Borret, Vũ Vân Tiên không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng không chịu nổi, bọn họ đối mặt với khí thế này đều chỉ có thể đau khổ chống đỡ mà thôi.

Nguyễn Bán liên lạnh lùng cười, nhìn Nguyệt Kỳ Xảo nói: “Đây là đang dạy cho ngươi biết tôn trọng học tỷ như thế nào! Về sau nói chuyện tốt nhất thông qua đầu óc, đừng thật sự cho rằng mình là phó hội trưởng của hội Tinh Thần gì đó nên không có ai trị được ngươi.”

Nguyệt Kỳ Xảo sờ gương mặt hơi sưng đỏ của mình, trong miệng có một mùi máu tươi tràn ngập ra, máu tràn đến bên môi khiến cho môi của nàng có màu đỏ tươi, nhưng nàng lại nở nụ cười, nói: “Học tỷ thật uy phong!”

Nguyễn Bán Liên nhíu mày, con nhãi con này còn cười được.

“Nhưng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi, một cấp Vực Chủ đánh mặt ta một cấp Vũ Trụ, thật hay lắm sao?” Nguyệt Kỳ Xảo cười nhạt nói: “Ngươi nhìn xung quanh thử xem, ánh mắt ai nấy nhìn ngươi có phải chán ghét và khinh bỉ không.”

Nguyễn Bán Liên nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống, trong lòng đã triệt để bị chọc giận, nâng tay lên định cho Nguyệt Kỳ Xảo thêm một cái tát.

Nguyệt Kỳ Xảo không trốn không tránh, ánh mắt không hề sợ hãi đối diện với nàng.

“Làm càn!”

Đột nhiên vào đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ đột nhiên vang lên từ trên bầu trời.

Tay của Nguyễn Bán Liên dừng lại ở giữa không trung, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy có mấy bóng người đột nhiên bay nhanh xuống từ trên một chiếc phi thuyền, dáng vẻ hùng hổ khiến cho nàng hơi biến sắc.

Rầm!

Mấy bóng dáng mang theo khí thế mạnh mẽ ầm ầm dừng lại ở bên cạnh Nguyệt Kỳ Xảo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Bán Liên.

“Ngươi lại động một chút thử xem.” Một cô gái có dáng người bé bỏng lạnh lùng nói.

“Đồng Ân!” Nguyễn Bán Liên nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, ánh mắt trở nên cực kỳ kiêng kỵ.

Nguyệt Kỳ Xảo kinh ngạc nhìn xem mấy người bên cạnh mình, đây là học trưởng học tỷ xuất hiện từ đâu ra vậy? Hình như nàng không biết đối phương!

“Nguyễn Bán Liên, ngươi có năng lực đấy, ra tay với một học muội, không chê mất mặt.” Đồng Ân nói.

“Liên quan gì đến ngươi.” Nguyễn Bán Liên lạnh giọng nói: “Nàng sỉ nhục ta trước, ta chỉ dạy dỗ nàng một chút mà thôi.”

“Chuyện mới vừa xảy ra, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, rốt cuộc là như thế nào, thật sự cho rằng chúng ta không rõ ràng sao?” Đồng Ân cười lạnh nói.

Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Nguyễn Bán Liên, nàng vốn lấy thế đè người, hiện giờ đám người Đồng Ân đột nhiên nhúng tay, thế của nàng tự nhiên sụp đổ.

“Tiểu đội Tuyết Đồng, đúng không?” Lúc này, Phong Thanh Viêm cũng từ trên bầu trời hạ xuống, giơ tay vỗ bả vai Nguyễn Bán Liên, ra hiệu cho nàng lùi lại phía sau, hắn nhìn đám người Đồng Ân.

“Phong hội trưởng còn biết đến bọn ta cơ đấy, thật sự khiến cho bọn ta được sủng mà sợ.” Đồng Ân cười ha hả nói.

“Thanh danh của các ngươi không hề nhỏ.” Phong Thanh Viêm nói.

“Thanh danh nhỏ hay không, bọn ta không biết, nhưng bọn ta biết rõ, thanh danh của hội Thanh Viêm các ngươi lại rất lớn, hiện giờ càng ngày càng không kiêng nể gì.” Tất Nghiêu cười lạnh nói.

Hết chương 2639.
Bình Luận (0)
Comment