Nhưng đúng vào lúc này, hắn khẽ chớp mi, dừng động tác tay.
Chỉ thấy khi cô gái kia sắp đụng đến mặt đất, thân hình đột nhiên dừng lại cực kỳ quỷ dị, giống như không gian xung quanh bị dừng hình.
Đám người Đồng Ân cũng kinh ngạc nhìn lại.
Cô gái kia chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt mơ hồ, còn giống như chưa hoàn toàn tỉnh lại, tròng mắt đảo tròn hai vòng, cuối cùng rơi lên trên người Vương Đằng trước mặt.
“Úi trời!”
Một tiếng thét kinh hãi, cô gái vội vàng ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn xem Vương Đằng: “Vị học đệ này, ngươi có việc gì vậy?”
“…” Vương Đằng nhìn khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc của đối phương, nếu không phải nước miếng dãi ra bên khóe miệng vẫn còn chưa lau sạch sẽ, hắn suýt chút nữa đã bị lừa gạt.
Vì thế hắn chỉ lên trên môi mình.
Cô gái không khỏi sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại kịp, giơ tay lau, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ có thể nhìn thấy được một tàn ảnh.
“Khụ khụ, học đệ, ngươi có chuyện gì sao?” Lần này giọng nói dịu dàng hơn vừa rồi một ít, còn mang chút… chột dạ.
“…” Đám người Đồng Ân.
“Học tỷ, ta dẫn hai người bạn này đến tiến hành thủ tục nhập học.” Vương Đằng mỉm cười, chỉ về phía hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi ở sau lưng, nói.
“Tiến hành thủ tục nhập học?” Cô gái kia hơi sững sờ, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, trên mặt lập tức lộ ra một chút ngạc nhiên: “Tộc Xà Nhân!”
Hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi hơi bất an nhìn nàng.
Cô gái chậm rãi nhíu mày, nói: “Học đệ, hiện giờ không phải là thời gian tuyển nhận thiên tài của học viện, nếu muốn để cho hai nàng nhập học, không hề dễ dàng như vậy.”
“Ta biết rõ, nhưng các nàng là thiên tài.” Vương Đằng nói.
“Thiên tài sao!” Cô gái cười nhẹ, đã thấy cực kỳ tẻ nhạt với hai chữ này từ lâu, trong học viện ai mà không phải là thiên tài chứ, nể tình đối phương nhắc nhở nàng trước đó, nàng vẫn nhẫn nhịn nói: “Thiên tài bao nhiêu?”
“Bên trong học viện có tiêu chuẩn phán xét gì không?” Vương Đằng chưa trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô gái cười nhẹ, chỉ vào bản thân.
“Học tỷ đây là… có ý gì?” Vương Đằng chần chừ hỏi.
“Ta chính là tiêu chuẩn.” Cô gái chỉ vào mình cười nói.
“Học tỷ Vũ Dạ Nam!” Lúc này, Đồng Ân đứng phía sau đột nhiên kinh hô lên, một bước lướt lên đứng trước mặt Vương Đằng, trừng lớn mắt nhìn cô gái trước mặt nói: “Ngươi là học tỷ Vũ Dạ Nam sao?”
“Hả, ngươi biết ta?” Vũ Dạ Nam kinh ngạc nhìn Đồng Ân nói.
“Ta đã nghe chị gái của ta nhắc đến ngươi, chị gái của ta là…” Đồng Ân cười hì hì nói.
“Chờ chút, chị gái của ngươi, để ta đoán thử xem.” Vũ Dạ Nam đột nhiên chìa tay, chắn ở trước mặt Đồng Ân, sau đó sờ cằm, quan sát nàng nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như hơi quen thuộc, để ta ngẫm lại, để ta ngẫm lại.”
Đột nhiên nàng nắm tay nện vào trong lòng bàn tay mình.
“Ta nhớ ra rồi, chị của ngươi tên là Bộ Thiên Chân đúng không, khuôn mặt loli giống nhau, nhất định là nàng!”
Vũ Dạ Nam tỏ vẻ chắc chắn, nghiêm túc nhìn Đồng Ân.
Đồng Ân: “…”
Đám người Duy Na: “…”
Vương Đằng: “…”
Thần cmn Bộ Thiên Chân!
Còn mặt loli giống nhau, sao ngươi không nói hai con mắt một cái mũi giống nhau cứ.
Đột nhiên, Vương Đằng phát hiện vị học tỷ này giống như hơi ngốc nghếch kiểu dễ thương.
“Đồng Ân, vị học tỷ này là?” Vương Đằng không nhịn được truyền âm hỏi.
“Vũ Dạ Nam, top mười bảng top 100 cấp Giới Chủ, bình thường rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, nhưng danh tiếng không nhỏ.” Đồng Ân truyền âm nói.
“Top mười bảng top 100 cấp Giới Chủ!” Vương Đằng hơi kinh hãi.
Bảng top 100 cấp Giới Chủ, đó là bảng danh sách không phải hắn hiện giờ có thể chạm vào được, thiên tài trên đó tuyệt đối đều là cường giả cấp Giới Chủ cực kỳ kinh khủng, gần như là tồn tại không thể vượt cấp chiến thắng được.
Huống hồ là top mười!
Trong đầu Vương Đằng giống như thiên lôi cuồn cuộn, tạm thời không phản ứng lại kịp.
Học tỷ nhìn hơi mơ hồ ngốc nghếch đến đáng yêu trước mắt này lại là top mười bảng top 100 cấp Giới Chủ?
Xem ra thật sự không hề giống!
Đồng Ân không để ý đến Vương Đằng đang khiếp sợ, nhìn Vũ Dạ Nam câm lặng nói: “Học tỷ, chị gái ta không phải là Bộ Thiên Chân.”
“Không phải Bộ Thiên Chân?” Vũ Dạ Nam sửng sốt, nói: “Không đúng, ta lại đã đoán sai, đợi chút, ngươi chờ một chút, ngươi để ta ngẫm lại.”
“…” Đồng Ân day mi tâm, hơi đau đầu.
Lúc này Vương Đằng cũng đã phục hồi tinh thần lại, nhìn đối phương, rất muốn nói một câu:
Học tỷ, ngươi cần gì phải chấp nhất như thế!
“Có rồi, ta nghĩ ra, lần này nhất định đúng.” Vũ Dạ Nam đột nhiên lớn tiếng nói.
Đồng Ân nhìn nàng, trong mắt mang chút hy vọng.
“Chị gái ngươi nhất định là Hứa Hương Lăng, đúng không, nhất định là nàng!” Vũ Dạ Nam chắc chắn nói.
Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái.
Đám người Duy Na, Tất Nghiêu đều có ánh mắt quái dị nhìn nàng.
“Vì sao?” Đồng Ân lại khẽ khàng hỏi ngược lại.
Nàng rất muốn biết lần này là bởi vì sao, dù thế nào sẽ không phải là cô em mặt loli nữa đấy chứ?
“Nàng cũng như ngươi đều là vóc dáng thấp, trên mặt có vẻ mập mạp con nít.” Vũ Dạ Nam nói.
“Cái đó và mặt loli có gì không giống nhau sao???” Đồng Ân phát điên trong lòng, nói.
“Ơ… không khác bao nhiêu đâu!” Vũ Dạ Nam hơi chột dạ nhìn nàng, nói: “Chẳng lẽ lại không phải?”
“Không phải!” Đồng Ân không cho đối phương cơ hội nữa, cấp tốc nói: “Chị gái ta là Đồng Nhã!”
“Đồng Nhã à!” Vũ Dạ Nam hơi tiếc nuối bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lại kỳ quái nhìn Đồng Ân, nói: “Không đúng, dáng vẻ của các ngươi không giống nhau, Đồng Nhã không phải mặt loli.”
“…” Đồng Ân không biết nói gì, cảm thấy bản thân nhận phải đòn trí mạng, uể oải nói: “Hồi nhỏ chị gái ta không khác gì ta cả, nhưng sau này trưởng thành, còn ta… chưa trưởng thành.”
“Nén bi thương!” Vũ Dạ Nam nhìn Đồng Ân, đồng tình nói.
“…” Đồng Ân.
Thần cmn nén bi thương!
Lúc này Đồng Ân thật sự muốn đánh người, ba chữ này thật sự còn có đầy đủ lực sát thương hơn bất cứ điều gì.