Nàng và chị gái nàng rõ ràng là chị em gái cùng cha cùng mẹ, kết quả một người xếp hạng trên bảng Nữ Thần, một người lại chỉ có thể mang mặt loli, chênh lệch này thật sự khiến người ta buồn bực.
Cho nên mặt chưa trưởng thành chính là nỗi đau trong lòng nàng, kết quả hiện giờ lại bị học tỷ trước mắt này vạch trần miệng vết thương ra ngay mặt, khỏi phải nói cảm giác kia buồn bực cỡ nào.
Quả nhiên giống như lời chị gái nàng nói, học tỷ Vũ Dạ Nam này có khi chính là kẻ… ngốc nghếch!
Vương Đằng cảm thấy hơi buồn cười, bình thường Đồng Ân đều có dáng vẻ cười hì hì, đây vẫn là lần đầu tiên bị người biến thành buồn bực như thế.
“Được rồi, trở lại chuyện chính!” Vũ Dạ Nam đột nhiên nghiêm túc nói: “Các ngươi đã biết rõ ta là ai, vậy chắc đều rõ ràng tiêu chuẩn này không dễ dàng thông qua như vậy.”
“Học tỷ ra tay, không phải bắt nạt người ta sao?” Vương Đằng cau mày nói.
“Ta sẽ áp chế thực lực, chiến một trận cùng giai, nếu có thể khiến cho ta ra một nửa thực lực coi như qua cửa.” Vũ Dạ Nam nói: “Đương nhiên, chiến kỹ công pháp vân vân được ta sử dụng cũng sẽ chỉ là những thứ ta nắm giữ khi đó, chứ không phải những thứ hiện giờ ta đang nắm giữ.”
“Áp chế thực lực, còn chỉ cần khiến ngươi ra một nửa thực lực?” Vương Đằng tỏ vẻ hoài nghi, vị học tỷ này có phải đã quá tự tin rồi không.
“Vương Đằng, nàng mạnh thật, năm đó nàng dựa vào thực lực cấp Vũ Trụ đánh chết không ít cường giả cấp Vực Chủ, sau khi tiến vào cấp Vực Chủ cũng từng giết tồn tại cấp Giới Chủ.” Đồng Ân lập tức truyền âm nói.
“Khá thú vị!” Vương Đằng nhìn Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi, chuyển lời Đồng Ân vừa nói cho hai người.
Sắc mặt của Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt rung động nhìn cô gái trước mặt.
“Như thế nào, suy nghĩ kỹ càng chưa?” Vũ Dạ Nam thản nhiên nói.
“Bọn ta nhận!” Thương Ngọc bước lên, nhìn Vũ Dạ Nam nói.
“Được, có dũng khí, khó khăn lắm mới nhìn thấy hai tộc Xà Nhân, ta cũng muốn nhìn xem thiên phú của các ngươi có thật sự không tệ không.” Vũ Dạ Nam gật đầu nói.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Vương Đằng.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy hai tộc Xà Nhân?
Chẳng lẽ học tỷ này còn từng nhìn thấy tộc Xà Nhân ở nơi khác sao?
“Đi theo ta đi!”
Vũ Dạ Nam đứng dậy, bước vào đại điện ở phía sau.
Đám người Vương Đằng lập tức đuổi kịp.
Đi qua một hành lang thật dài, Vũ Dạ Nam dừng lại trước một cánh cửa, đồng hồ trí năng trong tay quét qua bên cạnh cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra.
“Tiến vào!”
Thân hình nàng lóe lên, đã tiến vào trong phòng, giọng nói nhàn nhạt truyền ra.
Đám người Vương Đằng liếc nhìn nhau, đi vào, tình hình trong đó lập tức khiến cho bọn họ kinh hãi.
“Đây là…”
Vương Đằng kinh ngạc quan sát bốn phía, đây lại là một không gian trắng xóa, khá giống với không gian chiến đấu của bảng Tân Nhân.
Thật hiển nhiên, căn phòng này sử dụng thủ đoạn không gian nào đó, không gian bên trong vô cùng to lớn, chứ không phải giống như bên ngoài nhìn thấy.
Vũ Dạ Nam đứng ở phía trước không xa nhìn bọn họ, mấy người này quan sát xong, nàng mới mở miệng nói: “Ai tới trước?”
“Ta tới trước!” Thương Ngọc tiến lên, nói.
“Ngươi là cấp Vực Chủ đỉnh phong, vậy ta áp chế thực lực ở cấp Vực Chủ đỉnh phong đánh với ngươi một trận, chỉ cần ngươi có thể ép ta ra một nửa thực lực… thôi bỏ đi, cấp Vực Chủ đỉnh phong, khi đó hình như ta hơi biến thái, ngươi có thể ép ta ra ba phần thực lực là coi như qua cửa.” Vũ Dạ Nam nói.
“…” Thương Ngọc.
Nàng rõ ràng cảm thấy mình bị xem thường, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Những võ giả của học viện tinh không này, chẳng lẽ thật sự mạnh như vậy sao?
Nàng không phục lắm.
Tuy rằng những võ giả của học viện tinh không đã từng xuất hiện trên hành tinh Hạt Vương mạnh thật, nhưng không mạnh đến mức độ như thế này mà.
“Học tỷ này còn rất ra vẻ!” Vương Đằng truyền âm nói với Đồng Ân.
“Là hơi ra vẻ, nhưng người ta mạnh thật, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Đồng Ân cười khổ nói.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Bắt đầu đi!” Vũ Dạ Nam chìa tay, làm tư thế xin mời với Thương Ngọc: “Đừng nương tay, bằng không ngươi có thể không có cơ hội.”
Thương Ngọc tỏ vẻ nghiêm túc, tự nhiên cũng biết sự mạnh mẽ của đối thủ, nếu đối phương kêu nàng không nương tay, vậy nàng cứ toàn lực bùng nổ là được.
Rầm!
Ngay sau đó, ảo ảnh Thương Lan Cự Mãng viễn cổ vĩ đại đã bay lên từ sau lưng nàng, khí tức viễn cổ tràn ngập ra, nghiền ép về phía Vũ Dạ Nam.
“Hả, đây là lực lượng huyết mạch!” Ánh mắt Vũ Dạ Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, đối mặt với uy thế kia, sắc mặt cũng khẽ biến: “Thú vị!”
Một thanh chiến kiếm xuất hiện trong tay Thương Ngọc, ánh kiếm ngưng tụ, từng đường kiếm ý phun trào ra.
Ánh kiếm này có dao động của nguyên lực tinh thần hệ Độc, đồng thời cũng có dao động của nguyên lực tinh thần hệ Băng và hệ Thủy.
Thương Ngọc vốn chỉ là võ giả hệ Độc, nhưng bây giờ đã thức tỉnh hệ Băng và hệ Thủy, đây là năng lực huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ cho nàng.
Theo ba loại nguyên lực hội tụ, ánh kiếm kia trở nên nồng đậm, đồng thời trong đó cũng có ba loại lực lượng lĩnh vực hội tụ, khiến cho ánh kiếm càng thêm kinh khủng.
Vẻ khác lạ trong mắt Vũ Dạ Nam càng đậm.
Trên mặt Vương Đằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ba loại lực lượng lĩnh vực, xem ra trong vòng nửa năm này, Thương Ngọc không hề nhàn rỗi, thực lực tiến bộ rất nhiều.
Rầm!
Ngay sau đó, Thương Ngọc ra tay, nàng chém ra một kiếm, ánh kiếm màu xanh thẫm mãnh liệt vô cùng, quét ngang ra, kèm theo tiếng động rào rào, giống như từng lớp sóng biển, đồng thời còn có một luồng hàn ý lạnh như băng thổi quét ra.
Thật hiển nhiên, Thương Ngọc đã bắt đầu dung hợp lĩnh vực.
Vũ Dạ Nam đối mặt với một kiếm này, sắc mặt bình thản đến cực hạn, lại không sử dụng vũ khí, bay thẳng lên trên bầu trời đấm ra một quyền.
Rầm!
Tiếng nổ vang quanh quẩn, một quyền ấn xuất hiện, ầm ầm va chạm vào với ánh kiếm của Thương Ngọc.