Hắn vốn cảm thấy Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi có thể đi vào học viện đã rất tốt, hoàn toàn không ngờ các nàng may mắn đến như vậy, lại được một cường giả nhìn trúng, trực tiếp thu đồ đệ.
Sư phụ của Vũ Dạ Nam, đó có thể là nhân vật đơn giản sao?
Đây nhất định là một đại lão!
Chuyện tốt như vậy, vì sao không cho hắn một chút chứ?
Bên kia, đám người Đồng Ân cũng khiếp sợ há to mồm, sư phụ của học tỷ Vũ Dạ Nam lại định thu Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi làm đồ đệ.
Ôi mẹ ơi!
Đây là muốn một bước lên trời!
Bái sư!
Tất cả mọi người bị lời nói của bóng người kia chấn động đến, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Vẫn là Vũ Dạ Nam phản ứng lại đầu tiên, điên cuồng nháy mắt.
Mau đồng ý đi!
Không có ai rõ ràng thực lực của sư phụ nhà mình hơn nàng, có thể khiến cho sư phụ tự mình thu đồ đệ, xem như hai người này quá may mắn.
“Mau đồng ý!” Vương Đằng cũng phản ứng lại kịp, vội vàng truyền âm nói.
Hai người Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi nghe được Vương Đằng đều nói như vậy, biết rõ tồn tại trước mắt này chắc chắn cực kỳ không tầm thường, lập tức không hề do dự gì nữa, khom mình hành lễ:
“Bái kiến sư phụ!”
“Tốt!” Bóng dáng kia mỉm cười, nhìn Vương Đằng, nói kiểu giống như hơi trêu ghẹo: “Ta có thể mang các nàng đi, ngươi không có ý kiến chứ?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến, sao vãn bối có thể có ý kiến được, có thể bái ngươi làm thầy, đó là phúc khí của các nàng.” Vương Đằng vội vàng nói.
“Kẻ dối trá!” Bóng người kia bật cười.
Không gian trước mắt dao động, nàng nhìn Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi.
“Đi thôi!”
Giọng nói nhàn nhạt truyền ra, sau đó nàng đã xoay người bước chân vào bên trong không gian.
Thương Ngọc liếc nhìn Vương Đằng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
“Đi đi!” Vương Đằng khẽ gật đầu, hai người không nhiều lời nữa. Thương Ngọc nắm lấy tay Tiểu Thanh Nhi, đi theo bước chân kia vào bên trong không gian dao động.
Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi được mang đi.
Bên ngoài điện Chấp Sự chỉ còn lại đám người Vương Đằng và Đồng Ân, thổn thức không thôi.
“Thật sự không ngờ sư phụ sẽ trực tiếp thu bọn họ làm đồ đệ.” Vũ Dạ Nam cười nói: “Xem ra ta lại thêm hai sư muội.”
“Học tỷ, sư phụ của ngươi ở cảnh giới gì vậy?” Đồng Ân không nhịn được tò mò hỏi.
“Ngươi đoán xem!” Vũ Dạ Nam nói.
“…” Đồng Ân hơi câm lặng, học tỷ ngươi như vậy thật tinh quái!
“Thực lực của sư phụ, ta cũng không rõ ràng, nhưng chắc chắn thật mạnh là được.” Vũ Dạ Nam cười hề hề nói.
“Ta quá hâm mộ, Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi quá may mắn, mới vừa tiến vào học viện tinh không đã được cường giả thu làm đồ đệ, trước kia khi chúng ta bái sư đã phải trải qua muôn vàn khó khăn.” Đồng Ân vừa cảm thán lại hâm mộ.
Có một câu nàng không nói ra, độ kinh khủng của sư phụ được bọn họ trải qua muôn vàn khó khăn để bái còn không bằng sư phụ Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi mới vừa bái.
Nhưng lời này không thể nói ra, nếu nói ra, bị sư phụ của bọn họ nghe được, sợ rằng sẽ bị ăn đánh.
Chuyện này dù sao không thể hâm mộ được.
Mấy ngày trước, Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi vẫn chỉ là thổ dân ở tiểu thế giới, hiện giờ bối cảnh còn lợi hại hơn bọn họ, không phục cũng không được.
“Học tỷ, bọn ta cũng nên cáo từ.” Vương Đằng lấy phi thuyền ra, cúi người thi lễ với Vũ Dạ Nam, nói.
“Có rảnh thì tới tìm ta luận bàn.” Vũ Dạ Nam nói.
Vương Đằng hơi chột dạ.
Ánh mắt của vị học tỷ này thật đáng sợ, thoạt nhìn giống như muốn ăn hắn vậy.
Nhưng tất cả đều vì cạo lông cừu.
“Ừm được, không thành vấn đề.”
Vương Đằng miễn cưỡng đáp một tiếng, vẫy tay, xoay người bay lên trên bầu trời, bước vào trong phi thuyền.
“Học tỷ, bọn ta cũng cáo từ!” Đám người Đồng Ân nghẹn cười, cũng cúi người thi lễ với Vũ Dạ Nam, sau đó bay lên trên bầu trời.
Theo mọi người tiến vào trong phi thuyền, Ma Sát hóa thành một tia sáng, trực tiếp bay nhanh về phía xa xa.
Bên trong phi thuyền, cuối cùng đám người Đồng Ân không nhịn nổi, không khỏi bật cười ha ha.
“Vương Đằng, ngươi quá nhát chết!” Đồng Ân khinh bỉ nói.
“Ta nhát chết cái rắm, vị học tỷ kia chắc chắn muốn đánh ta.” Vương Đằng tức giận nói.
“Ai bảo ngươi đánh nàng thành mắt gấu trúc chứ, mặt mũi của học tỷ không còn chứ sao.” Đồng Ân không biết nói gì.
“Ta thật sự không ngờ đến, không thể trách ta được.” Vương Đằng nói.
“Ta thấy ngươi chính là cố ý.” Đồng Ân nói.
“Lại nói Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi đồng thời bái sư, về sau Tiểu Thanh Nhi gọi Thương Ngọc là sư phụ hay sư tỷ nhỉ?” Vương Đằng nhún vai, đổi đề tài, cười nói.
“Chắc chắn gọi là sư tỷ, vị tiền bối kia ở bên trên, lại gọi sư phụ chắc chắn không thích hợp.” Đồng Ân nói: “Chuyện này không có vấn đề gì, giỏi là trên hết, trước kia thực lực của Thương Ngọc làm sư phụ cho Tiểu Thanh Nhi không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ đã không thích hợp, ta tin tưởng nàng chắc chắn hiểu rõ đạo lý này.”
“Huống hồ thành sư tỷ sư muội, quan hệ hình như thật thân cận, không ảnh hưởng gì.”
“Như vậy không tồi.” Vương Đằng khẽ gật đầu, hắn vốn không rối rắm gì chuyện này, chẳng qua cảm thấy thú vị mà thôi.
“Thật ra ở trong vũ trụ, có khi sư tỷ sư huynh và sư phụ cũng không chung đụng nhiều lắm, có vài sư phụ vừa bế quan chính là mấy trăm năm, vốn mặc kệ đồ đệ, chỉ thỉnh thoảng đi ra dạy dỗ, thời gian còn lại đều do sư tỷ sư huynh dẫn dắt.” Đồng Ân còn nói thêm.
“Sư phụ như vậy thật sự không có trách nhiệm?” Vương Đằng hơi câm lặng.
“Đến cấp Vực Chủ, đặc biệt là sau cấp Giới Chủ, thời gian có vẻ không có quá nhiều ý nghĩa đối với võ giả nữa, bọn họ sẽ tiêu tốn càng nhiều thời gian hơn vào việc tu luyện.” Đồng Ân nói.
Vương Đằng khẽ gật đầu, điểm ấy không hề kỳ quái, cấp Vực Chủ có được tuổi thọ mười triệu năm, chỉ cần không bị người đánh chết, thời gian vẫn thật sự đầy đủ đối với bọn họ.
Đến cấp Giới Chủ, càng có tuổi thọ đến một trăm triệu năm, bế quan mấy trăm năm thật sự không coi vào đâu.