Hắn chưa bao giờ luyện chế hai loại đan dược này, mới vừa luyện chế nhất định phải cẩn thận chú ý một chút, dù sao linh dược đều không rẻ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, không thể lãng phí.
Rất nhanh, linh dược cần thiết đã được đưa đến, Lâm Thiến tự mình đưa đến, cho dù là ai đều có thể nhìn thấy được sự ân cần của nàng.
Đám người Đồng Ân tiễn nàng đi, sắc mặt kỳ quái mang rương đựng linh dược đến trước cửa phòng luyện đan, gõ cửa.
“Vương Đằng, người đẹp kia đưa linh dược đến đây cho ngươi.” Đồng Ân nói.
“Ta đã biết.” Vương Đằng đắm chìm trong cảm ngộ đan phương, tùy tiện lên tiếng, nhận lấy rương, rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Ta…” Đồng Ân tỏ vẻ buồn bực, đang định nói gì đó, hoàn toàn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
“Người ta đang chuẩn bị luyện đan, ngươi đừng quấy rầy hắn.” Duy Na nhìn dáng vẻ uất ức buồn bực của nàng, không nhịn được cười nói.
“Được rồi! Được rồi!” Đồng Ân câm nín: “Không ngờ tên này luyện đan nghiêm túc như vậy.”
“Ngươi nghĩ sao, hắn là Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong, nghe nói bọn họ những Tông sư này làm việc đều đặc biệt tập trung, không phải người thường có thể sánh bằng, hiện giờ xem như ta đã thấy được.” Tất Nghiêu cảm thán nói.
“Cũng không biết hắn có thể luyện chế ra đan dược gì, thật sự khiến người ta chờ mong.” Đồng Ân cũng không quá chú ý đến chuyện mới vừa rồi, đảo tròng mắt, lại mong đợi.
Đám người Duy Na dở khóc dở cười, không để ý đến nàng, cũng chờ mong nhìn về phía phòng luyện đan.
Nhưng bọn họ đều biết luyện đan chắc chắn không nhanh như vậy, còn may nơi này có phòng nghỉ và phòng tu luyện rộng mở, đủ để cho mấy người bọn họ sử dụng.
…
Ngay khi Vương Đằng đang luyện đan, bên trong trụ sở của hội Thanh Viêm.
Trong một căn phòng không ngừng truyền đến tiếng vang bốp bốp, người đi qua xung quanh đều sợ đến mức bước nhanh rời đi.
“Phó hội trưởng lại đang ném đồ!”
“Không phải sao! Kể từ khi trở về không biết đã ném bao nhiêu thứ.”
“Lần này phó hội trưởng thật sự bị Vương Đằng kia chọc tức chết được, chỉ sợ thật sự không chết không ngừng!”
“Đối phương không khỏi xuống tay quá độc ác, phó hội trưởng của chúng ta là một người đẹp như vậy, mặt lại bị đánh sưng lên.”
“Nhưng hắn thật sự là cấp Vũ Trụ sao? Lại khiến phó hội trưởng không hề có lực đánh trả!”
“Đúng vậy, mới qua nửa năm, sao thực lực của Vương Đằng kia lại trở nên mạnh như vậy?”
…
Đủ loại thảo luận bên tai không dứt trong hội Thanh Viêm, rất nhiều người đều đang thảo luận về thực lực của Vương Đằng, ào ào kinh hãi không thôi.
Lần này Vương Đằng trở về, thực lực thể hiện ra thật sự khiến rất nhiều người khiếp sợ không thôi.
Phong Thanh Viêm âm trầm sắc mặt đi từ đằng xa đến, thành viên hội Thanh Viêm ở xung quanh lập tức im bặt, không dám lại nói thêm gì nữa.
Phong Thanh Viêm đi đến trước cửa phòng Nguyễn Bán Liên, gõ cửa.
“Ai?” Tiếng động bên trong phòng lập tức biến mất, sau đó truyền ra giọng nói lạnh như băng của Nguyễn Bán Liên.
“Ta!” Giọng Phong Thanh Viêm nhàn nhạt truyền ra, nói xong đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Ngươi đừng đi vào…” Nguyễn Bán Liên vừa dứt lời, nhưng đã muộn, vội vàng xoay người sang chỗ khác, không để cho Phong Thanh Viêm nhìn thấy dáng vẻ của mình giờ phút này.
“Đã thấy rồi, không cần che đậy nữa.” Phong Thanh Viêm nhìn căn phòng rối loạn lộn xộn, nhíu mày: “Thua một lần mà thôi, biến căn phòng thành như vậy, còn thể thống gì.”
“Hội trưởng nói thật nhẹ nhàng, ta là một cô gái, bị đánh thành như vậy ngay trước mặt mọi người, còn có mặt mũi gặp người sao?” Trong giọng nói của Nguyễn Bán Liên có oán khí rất sâu, cười lạnh nói.
Phong Thanh Viêm không hề để ý, tìm vị trí tùy tiện ngồi xuống, nói: “Thực lực của Vương Đằng kia thật sự hơi ngoài dự đoán của ta, chúng ta đều tính toán sai.”
“Phong hội trưởng của chúng ta cũng có lúc tính toán sai.” Nguyễn Bán Liên châm chọc nói.
“Đừng nói với giọng điệu quái gở như vậy, thiên phú của kẻ này thật mạnh mẽ, chúng ta đều đã xem thường hắn.” Phong Thanh Viêm nói: “Chỉ sợ đừng nói ta, kể cả mấy người cũng đều đã xem thường hắn.”
Lời nói bình thản của Phong Thanh Viêm giống như khiến Nguyễn Bán Liên bình tĩnh lại không ít, cuối cùng nàng không nói gì nữa, im lặng một chút nói: “Thiên kiêu Tinh bảng, chẳng lẽ thật sự yêu nghiệt như thế?”
Nghĩ đến thực lực trước đó Vương Đằng đã thể hiện ra, trong lòng nàng không thể bình tĩnh được.
“Theo ta được biết, kể cả vài người kia năm đó, chỉ sợ đều không như thế.” Phong Thanh Viêm nói.
“Thế giờ phải làm như thế nào?” Nguyễn Bán Liên hơi biến sắc, gấp giọng nói: “Chúng ta đã kết thù hận không nhỏ với hắn, chẳng lẽ thật sự phải nhìn hắn trưởng thành đến mức độ kia? Đến lúc đó nào có nơi sống yên ổn cho chúng ta.”
“Đừng nóng vội, hắn còn chưa trưởng thành, chúng ta còn có cơ hội.” Phong Thanh Viêm lạnh lùng cười, nói: “Huống hồ chỉ sợ người kia cũng không muốn nhìn thấy hắn trưởng thành dễ dàng như thế, Vương Đằng kia tự nhiên là thiên tài, nhưng không biết thu liễm, sớm bộc lộ tài năng, tương lai chắc chắn gây thù hằn không ít, không phải chuyện tốt lành gì.”
“Hơn nữa sự trưởng thành của thiên kiêu nhất định phải một đường giết đến, hắn muốn tránh đều không tránh được.”
Nguyễn Bán Liên vốn không ngốc, mới vừa rồi bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, giờ phút này dần dần tỉnh táo lại, gật đầu, lại cắn răng nói: “Vậy chúng ta cứ nhìn xem như thế? Ta thật sự không nuốt trôi cơn tức này.”
“Yên tâm, nếu ta không làm gì cả, chẳng phải khiến người ta coi nhẹ Phong Thanh Viêm ta sao.” Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Phong Thanh Viêm: “Còn có năm ngày là đại điển thu đồ đệ, bảng Tân Nhân đóng cửa, hơn phân nửa thành viên hội Tinh Thần bọn họ nhất định sẽ thi rớt, đến lúc đó chính là thời khắc tốt nhất để đả kích hội Tinh Thần.”
“Thời gian năm ngày, hắn trở về đã quá muộn.” Nguyễn Bán Liên cũng nở nụ cười lạnh: “Kể cả Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong cũng không thể đồng thời tăng thực lực của một đám người lên.”