Lực chấn động kia thật sự quá lớn.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, kiếp vân còn đang kịch liệt cuồn cuộn lên, mọi người chết lặng, Tông sư Vương Đằng rốt cuộc luyện chế ra đan dược cấp Tông sư mấy phẩm vậy?
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, ánh mắt của rất nhiều người co rút lại, kinh hô lên:
“Đó là cái gì?”
Chỉ thấy kiếp vân kia lại chậm rãi xoay tròn lên, hóa thành một vòng xoáy tối đen thâm thúy, tất cả lực Lôi Đình đều hội tụ vào trung tâm kiếp vân.
Dị biến phát sinh!
Tia sét vô tận ngưng tụ vào trung tâm, một lần này hình như không còn lấy số lượng làm trọng nữa.
“Đã xảy ra chuyện!” Giọng nói của người đàn ông trung niên ở xa xa hiếm thấy xuất hiện một chút nghiêm trọng: “Bởi vì anh bạn nhỏ này nhúng tay vào, lôi kiếp hội tụ thành một, chứ không còn tách ra nữa, chỉ sợ hắn gặp… nguy hiểm!”
“Một đợt cuối cùng này vốn là sáu mươi ba cột lôi kiếp, nếu ngưng tụ vào với nhau… Shhh!” Đan Thánh Đào Uyên đều há hốc miệng, cảm thấy Vương Đằng đang tìm đường chết, cứ muốn đồng thời luyện chế chín lò đan dược, hiện giờ lớn chuyện rồi.
“Ở đây có võ giả luyện thể mạnh mẽ không? Không giúp anh bạn nhỏ này một phen, ta sợ hắn sẽ chết.” Người đàn ông trung niên cười khổ nói.
“Bây giờ đi đâu tìm võ giả luyện thể mạnh mẽ chứ.” Đan Thánh Đào Uyên lắc đầu nói.
Bên dưới lôi kiếp, sắc mặt đám người Đồng Ân đều trắng bệch, cảm thấy lần này mình thật sự kết thúc.
“Xong rồi! Xong rồi! Chết chắc rồi!” Ánh mắt Đồng Ân rung động, không ngừng xoay quanh trong phong, sợ hãi vô cùng.
“Làm sao bây giờ?” Viên Bạch nuốt ngụm nước bọt, hỏi.
“Chuyện này có thể làm sao, lôi kiếp mạnh như vậy, ai chống đỡ được.” Đồng Ân oán giận nói: “Đều do Vương Đằng thằng cha này hại chết!”
“Nếu thật sự không được, chúng ta lấy thủ đoạn giữ mạng ra, cùng nhau đỡ một phen.” Duy Na nói.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Đồng Ân cắn chặt răng, oán hận nói: “Nếu lần này không chết, ta nhất định phải khiến Vương Đằng bồi thường tổn thất cho chúng ta.”
Mấy ngươi thương lượng ngăn cản lôi kiếp giữ mạng như thế nào, bên chỗ Vương Đằng cũng đã nhận ra sự lạ thường của một đợt lôi kiếp này, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.
Cmn lôi kiếp này gian lận à!
Rõ ràng là sáu mươi ba cột lôi kiếp, lại tụ họp một chỗ, không chơi như vậy.
Hắn không rõ ràng lắm, tại sao lại đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy.
Hắn không làm cái gì cả mà, chỉ đơn thuần đỡ lôi mà thôi, lại không phải lần một lần hai, phản ứng việc gì phải lớn đến như thế.
Chẳng lẽ lôi kiếp lần này có tâm nhãn tương đối nhỏ? Cảm thấy hắn đỡ lôi kiếp quá dễ dàng, cho nên chơi lớn cho hắn?
Vương Đằng hơi buồn bực, hơi bất đắc dĩ, mắt thấy lôi kiếp kia sắp tích tụ đến mức tận cùng, lập tức sẽ phát tiết xuống, hắn chỉ có thể tự mình đỡ lấy.
Nhưng hắn lập tức nghĩ đến lần trước khi đối mặt với lôi kiếp ở bên trong bí cảnh Hỗn Độn, hình như dùng năng lượng hỗn độn có trợ giúp cho thân thể lột xác.
Tia sáng chớp lóe lên trong mắt Vương Đằng, hắn lập tức sử dụng ‘Hỗn Độn Tinh Thần quyết’, dung hợp chuyển hóa tất cả nguyên lực trong cơ thể mình thành năng lượng hỗn độn.
Rầm!
Chính vào lúc này, lôi kiếp ở trung tâm kiếp vân kia cuối cùng ầm ầm đánh xuống, hóa thành một cột lôi vô cùng to khỏe, dừng ở trên người Vương Đằng.
Sức mạnh kinh khủng thổi quét vào trong cơ thể Vương Đằng, giống như định hoàn toàn phá hủy thân thể của hắn, chôn diệt hắn ở trong lôi đình.
Vương Đằng cắn răng, chịu đựng đau nhức toàn thân, lưu chuyển năng lượng hỗn độn mới vừa chuyển hóa ra khắp người, tu bổ tổn thương cho thân thể.
Thiên phú thân thể cấp Thánh đang điên cuồng vận chuyển, không ngừng tiếp nhận rèn luyện, hấp thu năng lượng hỗn độn, liên tục chữa trị trong phá hư.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, một cột lôi kiếp cuối cùng này duy trì trọn vẹn mười phút mới chậm rãi tiêu tán đi.
Mây đen trên bầu trời cũng dần dần tan đi, khôi phục lại sáng ngời ban đầu, cảm giác đè nén khiến cho người ta hít thở không thông kia đến lúc này mới rốt cuộc biến mất không thấy gì nữa.
Xung quanh hoàn toàn lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn về chỗ một cột lôi kiếp cuối cùng kia tiêu tán.
Một bóng người chậm rãi hiện ra.
Hắn không mặc chiến giáp, quần áo trên người đã rách tung, dưới thân mặc một cái quần màu đen, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ toàn thân, lôi đình lưu lại nhảy lên trên cơ bắp, cực kỳ có lực rung động.
Điều càng khiến cho người ta không thể tin nổi là trừ bỏ quần áo bị rách nát ra thì thân thể của bóng người kia không hề bị tổn thương gì cả.
Giống như lôi đình mới vừa rồi không hê gây tổn thương cho hắn!
Trên cơ bắp hoàn mỹ vả lại không phô trương kia thậm chí còn tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giống như ngọc thạch điêu khắc thành.
Bên dưới, đám người Đồng Ân đều cầm vật giữ mạng của riêng mình trong tay, ngây ngốc nhìn Vương Đằng đang ở trên bầu trời, hơi há hốc mồm.
“Anh bạn nhỏ này thật sự là… Luyện đan sư sao?” Người đàn ông trung niên ở xa xa không khỏi hít sâu một hơi, quay đầu sang hỏi Đan Thánh Đào Uyên.
“Ta… cũng không biết nữa!” Đan Thánh Đào Uyên đột nhiên hơi hoài nghi nhận thức của mình.
“Đau quá!”
Trên bầu trời, Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, không khỏi nhếch miệng lên.
Khuôn mặt đau khổ!
Lôi kiếp đã biến mất, nhưng hiện giờ hắn vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như mỗi một tế bào đều đang phải thừa nhận đau đớn không thuộc về mình, như vạn con kiến cắn thân thể!
Kể cả lấy thể chất sau khi trải qua ao máu tăng lên của Vương Đằng hiện giờ, cảm giác kia vẫn khiến hắn muốn chết đi.
“Lôi kiếp lần này còn kinh khủng hơn cả lôi kiếp đã gặp được trong bí cảnh Hỗn Độn lần trước!” Vương Đằng không nói được gì lắc đầu.
Hắn cảm thấy mình giống như tranh đấu với lôi kiếp, cách một đoạn thời gian sẽ bị sét đánh một lần.
Hơn nữa lôi kiếp gặp phải càng ngày càng kinh khủng!
Hình như hắn không làm việc gì trái với lương tâm mà?
Vì sao lão trời già kia lại đối xử như thế với hắn?