Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2670 - Chương 2670. Tông Sư Vương Đằng, Xin Dừng Bước… (5)

Chương 2670. Tông sư Vương Đằng, xin dừng bước… (5)
Chương 2670. Tông sư Vương Đằng, xin dừng bước… (5)

Nếu nói Vương Đằng phía trước chỉ là một Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong, như vậy hắn hiện giờ chính là chín Luyện đan sư cấp Tông sư đỉnh phong!

Đúng, không sai, chính là chín người!

Một người tương đương với chín người!

Vương Đằng dùng điên cuồng của bản thân để khiến những người này biết cái gì tên là một người tương đương với chín người.

“Tông sư Vương Đằng!”

“Tông sư Vương Đằng, xin dừng bước…”

“Tông sư Vương Đằng, bọn ta là người của Xích Vân xã, xã trưởng của bọn ta mời ngươi đến Xích Vân xã bọn ta làm khách, hắn sẽ tự mình tiếp đãi ngươi.”

“Tông sư Vương Đằng, ta là phó hội trưởng của Huyền Quang hội, hội trưởng bọn ta mời ngươi đến uống tách trà, thảo luận nghiên cứu võ đạo!”

Lúc này người phát ngôn của các thế lực vây xung quanh đây chật như nêm cối, nhiệt tình khủng khiếp, bọn họ đợi Vương Đằng ba ngày ba đêm mới chờ được hắn đi ra, sợ hắn chạy mất.

“Các vị!”

Vương Đằng hơi đau đầu, vội vàng hét lớn một tiếng, thậm chí trong giọng nói còn tăng thêm cả kỹ năng sóng âm ‘Sóng Âm Thần’, chấn nhiếp tinh thần của mọi người ở đây, để cho bọn họ yên tĩnh lại.

Mọi người chấn động tinh thần, hơi kinh hãi, tất cả đều nhìn về phía Vương Đằng.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra, Tông sư Vương Đằng này còn là một võ giả thiên kiêu có thiên phú rất mạnh, không thể chỉ coi hắn là một Luyện đan sư được.

Hơn nữa mới vừa rồi chắc là chiến kỹ tinh thần cực kỳ hiếm thấy, trong số mọi người ở đây không thiếu cường giả cấp Vực Chủ, thậm chí còn có tồn tại cấp Giới Chủ, nhưng đều bị chiến kỹ tinh thần kia ảnh hưởng một chút, đủ để thấy được độ lớn mạnh về tu vi tinh thần của Vương Đằng.

“Anh bạn nhỏ này còn nắm giữ cả chiến kỹ tinh thần, thật sự ghê gớm!” Người đàn ông trung niên ở nơi xa kinh ngạc nói.

“Chiến kỹ tinh thần, còn là chiến kỹ loại sóng âm, đây chính là thứ tốt đối với Luyện đan sư chúng ta, ta lại cảm thấy khá hứng thú.” Đan Thánh Đào Uyên cười nói.

Thấy mọi người cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, Vương Đằng cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, ôm quyền nói với bốn phía: “Ý tốt của các vị, tại hạ tâm lĩnh, nhưng các vị cũng biết, bảng Tân Nhân sắp đóng cửa, tiếp theo chính là lúc bọn ta những người mới bái sư, tất cả việc này đều quan trọng nhất, vì thế các vị có thể chờ đến khi Vương mỗ xử lý xong xuôi toàn bộ rồi lại đến mời không, đến lúc đó Vương mỗ nhất định đến nơi hẹn!”

Mọi người giật mình, không khỏi dở khóc dở cười.

Sau hồi lâu mới phản ứng kịp, vị Tông sư Vương Đằng này còn là một người mới, người ta phải tham gia bảng Tân Nhân, còn muốn bái sư, bọn họ chặn ở đây, ngược lại thật sự tạo thành quấy nhiễu đối với Vương Đằng.

“Tông sư Vương Đằng khách khí, việc này là do bọn ta quá mức sốt ruột, xin thứ tội.” Một thanh niên có dáng vẻ ôn hòa ôm quyên cười nói: “Nếu Tông sư Vương Đằng phải đánh vào bảng Tân Nhân, cộng thêm bái sư, bọn ta sẽ không quấy rầy nữa.”

“Tại hạ Tàng Văn Ngọc của Thập Phương Minh trước chúc Tông sư Vương Đằng đoạt được hạng nhất trên bảng Tân Nhân, cũng bái được danh sư trong đại điển bái sư.”

Người này nói xong đã trực tiếp nhường đường, phong thái rõ ràng, có vẻ cực kỳ thỏa đáng hào phóng, khiến người ta sinh ra ấn tượng tốt.

“Thập Phương Minh! Cái tên thật khí phách, nhưng vẫn không bằng hội Tinh Thần ta.” Vương Đằng kinh ngạc trong lòng, liếc mắt nhìn đối phương, cảm kích nói: “Cảm ơn Tàng học trưởng!”

Những người khác lập tức ảo não không thôi, lại bị Tàng Văn Ngọc của Thập Phương Minh này chiếm hạng nhất, nhìn dáng vẻ của Vương Đằng rõ ràng đã nhớ kỹ đối phương, đây là ưu thế.

Vì thế mọi người đều ào ào mở miệng nói lời chúc mừng với Vương Đằng, khiến cho Vương Đằng đều hơi ngượng ngùng.

Những người này không dám đắc tội Vương Đằng, nên đành phải lùi việc mời mọc ra sau, để Vương Đằng rời đi.

Vương Đằng đi ra khỏi trong đám người, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

“Vương Đằng, được hoan nghênh như thế, có phải đặc biệt vui vẻ trong lòng không?” Đồng Ân truyền âm chế nhạo.

“Sang bên đi, đau đầu chết được.” Vương Đằng câm lặng.

Mấy người đang định rời đi, đột nhiên có một âm thanh vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Tiểu hữu Vương Đằng, sau đại điển bái sư, có thể đến chỗ ta ở trao đổi đan đạo.”

Bước chân của Vương Đằng hơi dừng lại, không khỏi nhìn về phía xa, chỉ thấy Đan Thánh Đào Uyên đang sờ cằm ra hiệu cho hắn.

Kể cả người đàn ông trung niên ở bên cạnh hắn cũng lộ ra nụ cười thân cận với Vương Đằng, khẽ gật đầu.

“Đan Thánh có mời, là vinh hạnh của tiểu tử.” Vương Đằng thoáng nghĩ, gật đầu với Đan Thánh Đào Uyên và người đàn ông trung niên kia, truyền âm trả lời.

Đan Thánh Đào Uyên mỉm cười, biến mất tại chỗ với người đàn ông trung niên kia.

“Người đàn ông trung niên kia?”

Trong lòng Vương Đằng đột nhiên hiện lên dáng vẻ của người đàn ông trung niên kia, đối phương khiến cho hắn không nhìn thấu, hơn nữa có thể đứng chung một chỗ với Đan Thánh Đào Uyên, chỉ sợ cũng là một nhân vật ghê gớm.

“Đi thôi!”

Vương Đằng không nghĩ nhiều, lấy phi thuyền ra, trực tiếp bay vào.

“Vương Đằng, mới vừa rồi là ai vậy?” Đồng Ân tò mò hỏi.

“Đan Thánh Đào Uyên!” Vương Đằng nói.

“Đan Thánh!” Mấy người Đồng Ân hơi biến sắc, giống như nghe được chuyện gì cực kỳ khiếp sợ.

“Ngươi có quen biết với vị Đan Thánh kia?” Đồng Ân hỏi.

“Từng có duyên phận gặp mặt một lần.” Vương Đằng gật đầu, không cố ý giải thích thêm.

“Nhìn dáng vẻ của người ta, hình như thật coi trọng ngươi đấy.” Đồng Ân đảo mắt, nói: “Mới vừa rồi có phải nói gì với ngươi không.”

“Hắn mời ta đi uống trà, ngồi luận đạo.” Vương Đằng nói.

“Ngươi khoác lác.” Đồng Ân không tin.

“Đan Thánh mà thôi, lấy trình độ của ta, chỉ cần tu vi đến, dĩ nhiên có thể lên cấp, có gì hay để khoác lác chứ.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“…” Đám người Đồng Ân trực tiếp câm lặng.

Còn Đan Thánh mà thôi!

Giọng điệu thằng cha này lớn như vậy, cũng không sợ làm nghẹn chính mình.

“Vương Đằng, ngươi mau nhìn lên trời.” Đồng Ân nói.

“Không nhìn.” Vương Đằng cười ha ha.

“…” Đồng Ân hơi buồn bực, thằng cha này lại không mắc mưu, nhưng nàng vẫn nói: “Có thật nhiều trâu đang bay, thật đó.”

“Kêu chúng nó bay lâu một chút, ta sẽ nhanh chóng tăng lên đến cấp Thánh, đến lúc đó có khi chúng nó còn chưa rơi xuống.” Vương Đằng nói.

Đám người Đồng Ân: (ΩДΩ)

Hết chương 2670.
Bình Luận (0)
Comment