“Được!” Mắt Vi Đức sáng lên, bay lên bầu trời, nói: “Lão đại để ta đấu với ngươi.”
“Các ngươi coi thường ta?” Kỳ Liên Phong nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Ê béo, lần trước để ngươi lợi dụng sơ hở thắng một lần, ngươi còn ngông cuồng, muốn đánh thì ta đánh với ngươi.” Gia Đăng tiến lên trước, trợn mắt với Vi Đức.
“Ngươi không được!” Vi Đức nhìn hắn, giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc.
“Phặc!” Gia Đăng giận dữ, lần trước nếu không phải vì bị cách đánh lấy thương tích đổi thương tích của tên béo này hãm hại thì hắn đâu có thua, giờ đối phương còn dám coi thường hắn.
Kỳ Liên Phong đột nhiên ngăn cản hắn lại, nói: “Được, nếu Vương Đằng đã để ngươi đâm đầu vào chỗ chết thì ta đây chiều nhà ngươi.”
“Ai chết còn chưa chắc đâu!” Vi Đức trở mắt khinh thường, bay về phía bảng Tân Nhân: “Ai không đến là đồ hèn.”
“Hừ!” Kỳ Liên Phong hừ lạnh một tiếng, cũng bay về phía bảng Tân Nhân, rõ ràng hắn đã bị một tên béo coi thường, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
Gia Đăng và Văn Ngưng Phù liếc nhìn nhau, rồi nhìn xuống phía dưới.
“Nguyệt Kỳ Xảo, ngươi hãy đấu với ta một trận.” Văn Ngưng Phù lạnh lùng nói.
“Ta không có hứng thú với bại tướng dưới tay ta.” Nguyệt Kỳ Xảo lắc đầu.
“Ngươi!” Văn Ngưng Phù giận dữ không thôi, nhưng không làm gì được đối phương.
“Để Vi Đức đấu với Kỳ Liên Phong có phải hơi quá không?” Nguyệt Kỳ Xảo không để ý tới đối phương mà quay sang truyền âm hỏi Vương Đằng.
“Không sao đâu, hắn có thể làm được.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Nguyệt Kỳ Xảo không hỏi nhiều nữa, nếu Vương Đằng đã nói vậy thì nàng chỉ việc tin tưởng mà thôi.
Bảng Tân Nhân này có hơi hãm, ngoài mình đích thân chiến đấu ra thì không thể nhặt được bong bóng thuộc tính từ trận đấu của người khác, vậy nên hắn không thèm nhìn.
Văn Ngưng Phù suýt thì phát điên, Nguyệt Kỳ Xảo này hoàn toàn không đếm xỉa đến nàng, còn có chuyện gì đáng giận hơn bị ngó lơ như thế?
Không lâu sau, bảng Tân Nhân lại xảy ra thay đổi, Vi Đức thay thế vị trí của Kỳ Liên Phong, đứng ở vị trí thứ mười lăm.
“Cái gì!” Văn Ngưng Phù và Gia Đăng cùng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin, tên béo kia thắng ư?
Rõ ràng Kỳ Liên Phong đã sử dụng Lục Nguyên Bạo Linh đan, thực lực đã tăng lên hai tiểu cảnh giới rồi cơ mà, vậy mà vẫn thua tên béo kia!
Mới có mấy ngày trôi qua mà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Kỳ Liên Phong ra khỏi bảng Tân Nhân, mặt mày bình tĩnh, không nói không rằng.
Vi Đức cũng ra theo, nhe răng trợn mắt, vừa rồi ở bên trong bị giày vò không ít, nhưng hắn thắng rồi, lúc này không nhịn được cười hỉ hả nhìn Kỳ Liên Phong đầy đắc ý.
“Lão đại, ta thắng rồi!” Hắn bay xuống từ trên bầu trời, đi đến bên cạnh Vương Đằng nói.
“Tốt đấy!” Vương Đằng thản nhiên đáp.
“Khà khà, nhờ vào tinh thạch mà lão đại cho giúp cơ thể ta đột phá một tiểu cảnh giới, bằng không đã không thể thắng được Kỳ Liên Phong.” Vi Đức nói.
Vũ Vân Tiên ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, người này trong cuộc chiến thiên tài tranh bá chỉ hơi nổi thôi, không ngờ vào học viện tinh không lại vươn lên như vậy.
Dù chỉ ở hạng mười lăm, không thể so sánh với mười thiên tài hàng đầu, nhưng thực sự đã rất giỏi rồi, ít nhất là tiến bộ hơn hẳn trước kia.
“Ta cũng nên ra tay thôi!” Nguyệt Kỳ Xảo mỉm cười, chậm rãi bước về phía bảng Tân Nhân.
Phần thể hiện của Vi Đức tạo áp lực không nhỏ cho nàng, dù gì cũng là phó hội trưởng của hội Tinh Thần, cớ sao có thể thua bởi đàn em được.
“Chị Tiểu Nguyệt cố lên!” Vi Đức hô to.
Nguyệt Kỳ Xảo tiến vào bảng Tân Nhân, khiêu chiến Thái Bối Sa ở hạng mười!
Một nữ võ giả bay ra khỏi đám đông, thân hình thướt tha, mái tóc vàng óng dài xõa vai, sau lưng nàng mọc một đôi cánh trắng như tuyết, khoác bộ chiến giáp bạch kim, hệt như một vị nữ chiến thần!
Nhưng nàng lại lững thững bước về phía bia đá bảng Tân Nhân mà không dùng đôi cánh sau lưng.
Cảnh tượng ấy hấp dẫn rất nhiều ánh mắt!
Dáng vẻ của Thái Bối Sa quá đỗi chói mắt, khí chất của nàng dù đặt giữa biển người mênh mông cũng là người nổi bật nhất.
Vương Đằng dường như thấy bóng dáng của Thương Ngọc và Tiểu Thanh Nhi trên người nàng.
Đương nhiên, không phải bề ngoài các nàng tương tự nhau mà là khí chất khác hẳn người thường ấy rất giống nhau.
“Tộc Vũ Nhân!” Vương Đằng kinh ngạc nhìn bóng người đó, thầm nói trong lòng.
“Không ngờ có thể gặp được tộc Vũ Nhân ở học viện tinh không này.” Tiếng nói đầy kinh ngạc của Viên Cổn Cổn cũng vang lên.
“Đi! Chúng ta qua xem.” Vương Đằng đứng dậy bay về phía bảng Tân Nhân, đi theo Thái Bối Sa tiến vào trong.
Vi Đức và mấy người Vũ Vân Tiên, Borret liếc nhìn nhau và cùng ngạc nhiên.
“Không phải lão đại ngắm trúng mỹ nữ xinh đẹp kia đấy chứ?” Vi Đức hoài nghi hỏi.
Bên cạnh Vương Đằng luôn có hình bóng của mỹ nhân nên hắn không thể không nghi ngờ Vương Đằng là một tên háo sắc!
Ánh mắt của Vũ Vân Tiên và Borret đều có hơi kỳ lạ.
Sau đó ba người cũng đi theo Vương Đằng vào bia đá bảng Tân Nhân, xuất hiện trong một không gian mà có thể quan sát toàn cảnh trận đấu.
Tại một vùng không gian khác, Nguyệt Kỳ Xảo và Thái Bối Sa đứng đối diện cách nhau mấy ngàn mét.
Trong tay Nguyệt Kỳ Xảo là một thanh chiến kiếm màu lam, lực lượng lĩnh vực như ẩn như hiện vờn quanh cơ thể nàng, hình thành từng luồng bóng kiếm.
Vũ khí của Thái Bối Sa cũng là chiến kiếm, một thanh chiến kiếm màu bạch kim đang tỏa ra ánh sáng chói lòa, hệt như một thanh kiếm ánh sáng.
Bùm!
Cuộc chiến của họ bùng nổ trong nháy mắt, bóng kiếm dọc ngang trong hư không.
Công kích của Thái Bối Sa hóa thành từng tia bóng kiếm trắng xóa, chói lóa vô ngần, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Hơn nữa, bóng kiếm trắng xóa kia giống như ánh sáng, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt cái đã xuất hiện trước mặt Nguyệt Kỳ Xảo.
Nguyệt Kỳ Xảo hơi biến sắc, bóng kiếm bên trong lĩnh vực vờn quanh cơ thể bùng nổ để ngăn cản, song sắc mặt nàng lại trở nên cực kỳ nặng nề.
Hạng mười lại có thể mạnh như vậy!
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.