Người này chính là Chúc Long Sơn!
Hắn vốn định chờ sau khi những người khác của hội Tinh Thần đánh xong, thì sẽ khiêu chiến Vương Đằng, không ngờ Nguyên Mục đột nhiên tới đây, còn tự chỉ đích danh Vương Đằng.
Điều này chắc chắn đã làm rối loạn kế hoạch của hắn!
Lúc này hắn cũng chỉ có thể đứng ra, đề xuất khiêu chiến trước!
Đối với Nguyên Mục, hắn không mấy sợ hãi, thậm chí hắn còn tự cảm thấy sức mạnh bây giờ của mình, cũng có thể theo đuổi vị trí đầu tiên của bảng Tân Nhân.
Và người duy nhất khiến hắn kiêng kỵ, chính là Vương Đằng!
Mặc dù khi hắn hấp thu “máu Chúc Long”, sức mạnh có tăng lên, nhưng ở trong lòng hắn, Vương Đằng vẫn giống như một tâm ma.
Hắn nhất định phải đánh bại Vương Đằng, mới có thể phá vỡ tâm ma này, sau đó theo đuổi ngôi vị hạng nhất.
Mọi người hơi sửng sốt, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một Chúc Long Sơn, cũng muốn khiêu chiến Vương Đằng.
Không phải hắn đã thua Vương Đằng rồi sao?
Bây giờ vẫn có tự tin khiêu chiến đối phương à?
Trong mắt rất nhiều người xuất hiện vẻ tò mò, đồng thời biểu cảm trên mặt cũng càng hứng thú hơn.
Sau khi Nguyên Mục mở lời, Chúc Long Sơn này vẫn dám đứng ra, có vẻ rất có lòng tin nha.
Đến cả Vương Đằng cũng hơi sửng sốt, nhìn về phía Chúc Long Sơn, ngạc nhiên nói:
“Tên này vẫn đứng dậy được à?”
Vẻ mặt của đám người Nguyệt Kỳ Xảo, Vi Đức đều trở nên kỳ lạ, cái gì mà vẫn đứng dậy được chứ, cứ làm như người ta đã suy sụp rồi vậy.
“Hả?” Nguyên Mục nhìn về phía Chúc Long Sơn, vẻ mặt bình thản: “Người của tộc Chúc Long!”
“Tộc Chúc Long, Chúc Long Sơn!” Chúc Long Sơn thẳng thắn đối diện với hắn, lạnh nhạt nói.
“Ngươi muốn cướp người với ta?” Nguyên Mục bình tĩnh hỏi.
“Vương Đằng là người ta để mắt tới trước, hắn tất nhiên phải đánh với ta trước.” Chúc Long Sơn nói.
“Ta nghe nói ngươi đã từng thua hắn một lần.” Nguyên Mục nói.
“Thế thì đã sao?” Chúc Long Sơn nhíu mày nói.
“Thủ hạ bại tướng, thì đừng ra ngoài để mắt mặt.” Nguyên Mục lạnh nhạt nói.
Chúc Long Sơn híp mắt lại, ném ra ánh mắt nguy hiểm, nhưng hắn không nổi giận, chỉ bình tĩnh liếc nhìn đối phương.
“Náo nhiệt vậy sao, chi bằng thêm ta nữa được không? Đúng lúc ta cũng muốn đánh với Vương Đằng một trận!” Lúc này, Vu Yển cũng đi ra, cười nói.
Cảnh tượng này, khiến mọi người xung quanh càng kinh ngạc hơn.
Sự việc hình như càng ngày càng thú vị rồi.
Xuất hiện một Chúc Long Sơn còn chưa đủ, giờ lại xuất hiện thêm một Vu Yển.
Vu Yển là người xếp hạng thứ hai trong bảng Tân Nhân, chắc chắn là tồn tại gần với Nguyên Mục nhất.
Một thiên tài như vậy cũng chạy tới khiêu chiến Vương Đằng, chẳng phải đã chứng minh được sức nặng của Vương Đằng trong bảng Tân Nhân rồi ư.
Nguyên Mục và Chúc Long Sơn đều nhìn về phía Vu Yển, nhíu mày.
“Ta cũng rất tò mò sức mạnh của Vương Đằng như thế nào!” Bách Xuyên Lưu đi ra, lạnh lùng nói.
Bây giờ hắn chỉ đánh bại Borret, thì nghiễm nhiên tiến vào top năm, tất cả mọi người không dám coi thường sức mạnh của hắn.
Cho nên bây giờ đối phương đưa ra lời khiêu chiến, không ai cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình cả.
“Còn có ta nữa!” Lục Thiên bay lên bầu trời, lạnh lùng nói.
“Tính cả ta nữa!” Reynolds nhìn thấy cảnh tượng này, thì biết không thể đợi nữa, nếu không thì đến cả canh cũng không có mà uống, do đó hắn nhảy lên, hóa thành một luồng lôi quang, xuất hiện ở trên bầu trời, phóng khoáng nói.
Chỉ có Phong Mạch không động đậy, chỉ có hắn mơ hồ biết Vương Đằng rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Lúc Vương Đằng còn chưa hấp thu tinh huyết của huyết trì ở tộc Naga, là đã có thể tự chiến đấu với vô số cường giả cấp Vực Chủ ở học viện tinh không.
Đám người Vạn Đông cũng biết rõ đều này, nhưng bọn họ đang trúng kịch độc của Vương Đằng, nên căn bản không dám để lộ thông tin này ra ngoài.
Nếu không thì thông tin này đã truyền khắp nơi từ lâu rồi.
Các võ giả thiên tài xung quanh đã nhìn đến ngu luôn rồi.
Đến cả những cựu học viên, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó bọn họ còn chuẩn bị xem náo nhiệt, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu.
Tình huống này, chưa từng xảy ra trong các khóa học viên mới trước đây.
Tất cả đều là võ giả thiên tài trong top mười, đều muốn khiêu chiến Vương Đằng, tên này có sức hấp dẫn gì sao?
Bây giờ Vương Đằng, trông cứ như một ngọn lửa, hấp dẫn từng con thiêu thân lao vào vậy!
Mấy con thiêu thân này còn không phải là thiêu thân bình thường.
Cuối cùng cũng không biết là thiêu thân dập tắt ngọn lửa, hay là ngọn lửa sẽ nuốt trọn thiêu thân.
Mọi người đều rất tò mò, các ánh mắt tập trung lên người của các vị thiên tài, còn trận tỷ thí của các thiên tài khác thì đã mất hứng từ lâu rồi.
Trận chiến sắp mở ra trước mắt, mới là trận đấu đặc sắc nhất hôm nay.
Hai người Kế Phi Vân và Vu Minh trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.
Rất nhiều người khiêu chiến với Vương Đằng!
Tên đó chống cự được không?
“Ánh sáng của tên Vương Đằng này quá chói mắt, đến mức nhiều thiên tài nhìn không vừa mắt như vậy.” Kế Phi Vân cười khổ nói.
“Đúng vậy, thiên tài chính là người không phục bất cứ ai, đổi thành chúng ta lúc đó, nếu xuất hiện một thiên tài như vậy, thì e rằng cũng sẽ không dễ dàng nhận thua, trừ phi hắn thật sự có thể khuất phục tất cả mọi người.” Vu Minh nói.
“Ngươi cảm thấy hắn rất giống với mấy người kia sao?” Trong mắt Kế Phi Vân lóe lên ánh sáng kỳ dị, đột nhiên nói.
“Ngươi thật sự cảm thấy Vương Đằng có thể so với bọn họ ư? Mấy người kia thật sự có thể áp đảo mấy thế hệ thiên tài.” Vu Minh tò mò hỏi.
“Tại sao không thể, ngươi không cảm thấy Vương Đằng chỉ có hơn chứ không kém sao?” Kế Phi Vân nói.
Vu Minh nhìn hắn một cái thật sâu, không phản bác lại, bởi vì Vương Đằng quả thật đã cho thấy tiềm chất như vậy.
Nhưng có thể đi tới bước nào, thì vẫn cần thời gian thử thách, không phải bây giờ cứ nói là được.
“Ngươi cảm thấy hắn sẽ chọn ai trước?” Kế Phi Vân lại hỏi.
“Có lẽ là Nguyên Mục, dù sao Nguyên Mục cũng mạnh nhất, hắn còn là em trai ruột của...Vị đó nữa!” Vu Minh nói.