Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2697 - Chương 2697. Lao Vào Chỗ Chết! (2)

Chương 2697. Lao vào chỗ chết! (2)
Chương 2697. Lao vào chỗ chết! (2)

“Đoán giống ta, mấy người khác, ta cảm thấy vẫn hơi kém.” Kế Phi Vân nói: “Ngược lại em trai Vu Yển của ngươi, khá thú vị.”

“Thiên phú của tên nhóc đó cũng tạm được, nhưng xem xét từ hôm Vương Đằng ra tay, thì hắn không phải đối thủ của Vương Đằng.” Vu Minh hơi tiếc nuối lắc đầu nói.

“Xem ra ngươi cũng rất coi trọng Vương Đằng!” Kế Phi Vân cười nói.

...

“Vương Đằng, nhiều người muốn đánh ngươi vậy ư!” Nguyệt Kỳ Xảo kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, im lặng hồi lâu, rồi khiếp sợ nói.

“...” Vương Đằng.

Đúng thật là cạn lời.

Cái gì mà nhiều người muốn đánh hắn chứ!

Người ta rõ ràng là đến khiêu chiến hắn mà, cô gái này có biết nói chuyện không vậy.

Hắn dễ dàng bị đánh như vậy ư, cho dù nhiều người thì sao, hắn vẫn cho bọn chúng ăn hành như thường được.

“Lão đại! Hay là chúng ta tránh đầu ngọn gió trước?” Vi Đức nhìn về phía Vương Đằng, khẽ nói.

“Không sao!” Vương Đằng lạnh lùng khoát tay.

Trên bầu trời, Chúc Long Sơn nhìn thiên tài xuất hiện càng ngày càng nhiều, cảm thấy sự việc đã hơi vượt khỏi khống chế, chỉ có thể nhìn về phía Vương Đằng ở, quát lớn: “Vương Đằng, ngươi còn chưa ra đây, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trốn ở đó sao?”

“Trốn?” Vương Đằng bật cười, chân đạp vào hư không, đi từng bước lên bầu trời: “Dùng chữ trốn này, thì đúng là xem thường ta quá rồi.”

“Bài học lần trước, vẫn chưa dạy ngươi biết nghe lời sao?”

“Đừng phí lời nữa, ngươi muốn tiếp nhận lời khiêu chiến của ai trước?” Sắc mặt của Chúc Long Sơn hơi đen lại, ắnh lạnh lùng nói.

Đám người Vu Yển, Bách Xuyên Lưu đều nhìn qua, chờ Vương Đằng đưa ra lựa chọn.

Nguyên Mục khẽ nhíu mày, đáy lòng hơi khó chịu, đám người này có tư cách gì đặt ngang hàng với hắn, thật sự cho rằng mình có thể so với hắn ư?

Hắn không khỏi cười lạnh, đi về phía phi thuyền trên không trung, định đợi những kẻ này đánh xong, thì hắn mới ra tay.

Những kẻ này căn bản không đáng để hắn ra tay, mục tiêu thật sự của hắn là anh trai của mình.

Còn Vương Đằng kia, nếu không phải có danh tiếng khá lớn, thì hôm nay hắn cũng sẽ không đặc biệt tới đây xem thử.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, khiến hắn có cảm giác cực kém với Vương Đằng.

Hội trọng tài học viện!

Hắn tiến vào học viện tinh không là để chuẩn bị gia nhập vào hội Trọng Tài học viện, sau đó lấy đây làm bàn đạp, tiến vào hội Trọng Tài tinh không.

Còn với lý lịch của hắn, thì tạm thời vẫn chưa có tư cách đó.

Nhưng Vương Đằng này rõ ràng có cơ hội trở thành Chuẩn nghị viên của hội Trọng tài học viện, lại không đi tiếp nhận, mà còn bỏ qua không để ý đến nó.

Điều này làm sao hắn có thể chịu đựng được.

Hơn nữa hắn cũng không cho rằng Vương Đằng có tư cách trở thành Chuẩn nghị viên, chẳng qua là bởi vì có chút may mắn, mới khiến cấp cao của học viện không thể không cho Vương Đằng chút phần thưởng mà thôi.

“Lần lượt thì quá phiền phức, chi bằng các ngươi cùng lên đi.” Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.

Bước chân của Nguyên Mục, đột nhiên ngừng lại!

Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vương Đằng, trong mắt dường như lộ vẻ kinh ngạc.

Mấy người Chúc Long Sơn, Lục Thiên, Bách Xuyên Lưu, Reynolds cũng hơi trợn to hai mắt, như nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin.

Xung quanh rơi vào im lặng.

Mọi người đều có chút không thể tin nổi nhìn Vương Đằng, hắn vừa nói gì vậy? Để đám người Nguyên Mục cùng lên?

Tất cả mọi người đều hoài nghi không biết có phải Vương Đằng điên rồi không!

Chẳng lẽ hắn không biết, sức mạnh của những thiên tài này rốt cuộc mạnh đến mức nào sao?

Một đối một, còn chưa chắc đã có phần thắng, một đối phó với nhiều người, căn bản không cần phải đánh nữa biết không.

Hai người Kế Phi Vân và Vu Yển vừa rồi còn suy đoán xem Vương Đằng sẽ chọn khiêu chiến của ai trước, kết quả Vương Đằng lại cho bọn họ một “Bất ngờ”.

Hắn vậy mà không chọn nhận lời khiêu chiến của bất cứ ai, mà lựa chọn tất cả mọi người.

Tên này đúng là điên rồi!

Đám người Nguyệt Kỳ Xảo trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi đau răng.

Xong cmn rồi!

Hội trưởng nhà mình lại sắp bắt đầu quậy phá rồi!

“Ngươi vừa nói gì?” Ánh mắt của Nguyên Mục trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Vương Đằng, hỏi.

“Ta nói chi bằng các ngươi cùng lên đi, đúng, cũng bao gồm cả ngươi đấy.” Vương Đằng giơ tay, chỉ vào Nguyên Mục, cười tít mắt nói.

“Ngông cuồng!” Nguyên Mục cảm thấy bị sỉ nhục, lạnh lùng nói.

Hắn chưa từng để mấy tên này vào mắt, nhưng lại không ngờ, có người cũng không để hắn vào mắt.

Lời nói của Vương Đằng, chắc chắn là sự khinh miệt và sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ.

Trước đó hắn hách dịch bao nhiêu, thì bây giờ đương nhiên khó tiếp nhận bấy nhiêu.

“Vương Đằng, ngươi quá kiêu ngạo!” Chúc Long Sơn cũng tức giận nói.

Hắn đã hấp thu “máu Chúc Long”, tự thấy rằng mình có thể chiến đấu với Vương Đằng một trận, không ngờ lại bị coi thường như vậy.

Lục Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng, tên này thật sự tự tin như vậy sao?

Bách Xuyên Lưu cũng hơi kinh ngạc. Vương Đằng này có vẻ hơi tự tin thái quá rồi, hắn lắc đầu, đang định rời đi, mấy người đánh một người, lòng tự tôn của hắn không thể khiến hắn là chuyện như vậy.

“Vương Đằng, ngươi phải nghĩ kỹ, nửa năm nay bọn ta không phải không tiến bộ chút nào, thật sự muốn một mình đánh với mấy người bọn ta, cẩn thận cuối cùng lại bị đánh khóc đấy.” Reynolds nói.

“Không sao, chỉ cần các ngươi có thể đánh ta khóc.” Vương Đằng cười nói: “Đương nhiên, nếu các ngươi không dám, ta cũng không miễn cưỡng.”

“Được, nếu ngươi đã nói tới mức này, ta mà từ chối nữa thì là coi thường ngươi rồi, ta đồng ý, những người khác có đồng ý hay không, thì không liên quan tới ta, Reynolds ta mới không sợ ngươi.” Reynolds nói xong, thì cả người hóa thành một luồng lôi quang tiến vào trong bảng Tân Nhân.

“Tên ngu đần này!” Phong Mạch không nhịn được liếc mắt nhìn, có hơi cạn lời.

Tên này không biết Vương Đằng mạnh tới mức nào, bây giờ nhảy nhót lung tung, chờ chút nữa người khóc lại là hắn.

Đám người Nguyên Mục lập tức nhíu mày, bị Reynolds nói như vậy, nếu bọn họ không đồng ý, thì ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi bọn họ thật sự nhát chết.

Hết chương 2697.
Bình Luận (0)
Comment