Trong không gian chiến đấu.
Đám người Vương Đằng đã hiện ra.
Mười người Nguyên Mục đứng ở vị trí của mình, mạnh ai nấy làm, hoàn toàn không có ý muốn hợp tác.
Bọn họ là thiên tài, tất nhiên có sự kiêu ngạo của thiên tài.
Có thể chiến đấu với Vương Đằng cùng lúc đã là sự nhượng bộ lớn nhất bọn họ có thể làm ra, hợp tác thì không thể nào hợp tác.
Vương Đằng nhìn Nguyên Mục, hơi ngạc nhiên, không ngờ người này cuối cùng cũng đi theo qua đây.
“Vương Đằng, ngươi tự phụ quá rồi, một mình khiêu chiến mười người bọn ta, người thất bại cuối cùng chỉ có thể là ngươi.” Nguyên Mục thản nhiên nói.
“Chỉ mong bại trận!” Vương Đằng bình tĩnh cười nói.
“Ngông cuồng!” Vu Yến nói.
“Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi.” Chúc Long Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng, hắn đã không chờ được nữa rồi.
“Tới đi, để ta xem các ngươi có bản lĩnh gì nào.” Vương Đằng nói.
Trong nháy mắt, mọi người không nói chuyện nữa, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Ánh mắt mười người Nguyên Mục chăm chú nhìn Vương Đằng, đó là một loại ánh mắt cùng chung kẻ địch, muốn đánh hắn.
Tên này kiêu căng quá rồi!
Một mình khiêu chiến mười người bọn họ, chưa từng thấy người kiêu căng như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Mười khí thế bộc phát cùng lúc, vọt lên từ trên người mấy người Nguyên Mục, sau đó giống như ngưng tụ thành thực chất, ầm ầm đè xuống phía Vương Đằng.
Khí thế của Lục Thiên tràn đầy Sát Lục ý, giống như một thanh kiếm Sát Lục lơ lửng trên đỉnh đầu của Vương Đằng.
Khí thế của Bách Xuyên Lưu giống như đại dương sâu thẳm, mênh mông bát ngát, bất cứ ai ở trước mặt nó đều sẽ trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Khí thế của Reynolds như lôi đình, bá đạo và tràn đầy uy nghiêm.
Khí thế của Vu Yển trông hơi kỳ dị, lạnh băng thấu xương, toát ra một loại cảm giác khiến người ta khiếp sợ, giống như bị một con trăn khổng lồ kịch độc nhìn chằm chằm vậy.
Khí thế của Chúc Long Sơn giống như ngưng tụ thành một con Chúc Long kinh khủng quanh quẩn trên đỉnh đầu, phát ra từng tiếng rống.
Khí thế của Phong Mạch mang theo ý lạnh băng hơi giống với Vu Yển, giống như bị một con độc vật nhìn chằm chằm.
Vũ Vân Tiên rút kiếm, khí thế bá đạo đường hoàng hóa thành khí thế, treo trên đỉnh đầu Vương Đằng.
Khí thế của Borret là hòa nhã nhất, nhưng cũng không thể xem thường, không ngừng sinh sôi, ùn ùn liên tục.
Khí thế của Thái Bối Sa bao la tươi sáng giống như một hằng tinh, chiếu rọi bốn phương, nhưng cũng tỏa ra khí tức kinh khủng.
Khí thế của chín người này đều khiến Vương Đằng cảm thấy hơi kinh ngạc, cho dù là khí thế của Lục Thiên hắn từng trải nghiệm, lúc này cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Bởi vì khí thế của hắn rõ ràng đã trở nên mạnh hơn không ít, tiến bộ nửa năm này của hắn rất lớn.
Hơn nữa điều khiến Vương Đằng cảm thấy thật sự ngạc nhiên vẫn là khí thế của Nguyên Mục, khí thế của hắn vô cùng đặc biệt, giống như ngôi sao chiếu rọi hư không, biến thành một vùng tinh không phủ xuống đỉnh đầu của Vương Đằng.
Dưới khí thế của mười người này, hư không xung quanh như đã đọng lại, vô số hạt bụi lay động, trôi nổi trong không trung.
“Bọn họ hình như đang so khí thế!”
“Khí thế của mười người kinh khủng quá rồi, nếu ngay cả khí thế của bọn họ Vương Đằng cũng chặn được, thì trận thi đấu này đã trở thành một trò cười rồi.”
“Đúng vậy, khí thế của mỗi một người trong số mười thiên kiêu kiêu, đổi lại là chúng ta e là đều rất khó chống đỡ, huống hồ là khí thế của mười người bộc phát cùng lúc.”
…
Trong không gian xem cuộc chiến, mọi người xôn xao bàn tán, không chớp mắt nhìn chằm chằm tình hình trong không gian chiến đấu, một chốc cũng không muốn rời đi.
Bọn họ rất muốn biết Vương Đằng có thể chặn được khí thế chèn ép của mười thiên kiêu không!
“Nếu là trước khi ta đến hành tinh Hạt Vương, thì có thể thật sự không thể chặn được khí thế của các ngươi.” Vương Đằng mỉm cười, thản nhiên nói.
Đám người Nguyên Mục hơi nóng lòng muốn ra tay, bọn họ đều nhìn Vương Đằng, dần dần không khỏi cau lông mày.
Sắc mặt của Vương Đằng quá bình thản, giống như thật sự không chịu ảnh hưởng khí thế của bọn họ.
“Nhưng bây giờ theo ta thấy, khí thế của các ngươi…” Vương Đằng nói đến đây thì hơi dùng lại, nhếch miệng cười. “Đều yếu quá rồi!”
Ầm!
Vừa dứt lời, một khí thế mạnh mẽ không thể hình dung bộc phát ra từ trong người hắn.
Hai mắt Vương Đằng đầy màu tím, giống như có lôi quang đang tụ tập, không ngừng chớp lóe, đồng thời trong lôi đình đó còn có một ý chí bất khuất đang lan ra.
Bất Khuất Lôi Đình!
Trong phút chốc, hư không sinh lôi, chiến ý ngút trời!
Thậm chí ở trong Bất Khuất Lôi Đình chiến ý này còn có một cảm giác cổ xưa bát ngát giống như đến từ viễn cổ, vượt qua vô số thời không mà đến nơi này.
Trong mắt mười người Nguyên Mục cuối cùng cũng hiện ra vẻ hoảng sợ, khí thế ầm ầm sụp đổ, khiến mười người bọn họ thay nhau lùi lại, ánh mắt hoảng sợ đến cực hạn.
“Đây là khí thế gì??”
Tâm thần mười người chấn động, đúng là không thể tin được cảm nhận vừa rồi của mình.
Loại khí thế kia mạnh mẽ cỡ nào, mang theo uy nghiêm của lôi đình càng có một loại bất khuất không sợ sống chết. Như vậy còn chưa tính, trong hai loại ý cảnh này lại còn có sự bao la và cổ xưa.
Sao lại có người có khí thế mạnh mẽ và phức tạp như vậy?
Hơn nữa khí thế kia còn liên quan đến khái niệm thời gian, đã hoàn toàn không thể đối xử như khí thế bình thường.
Thiên kiêu có mặt đều không phải người không có hiểu biết, bọn họ có thể nhìn ra được ý viễn cổ trong khí thế kia của Vương Đằng chính là một loại khí thế trên khái niệm thời gian, người bình thường hoàn toàn không thể lĩnh ngộ.
Dù là gì, chỉ cần chạm đến lĩnh vực thời gian thì không phải võ giả bình thường có thể lĩnh ngộ, độ khó của nó cao hơn gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần khí thế bình thường.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không nhìn nhầm chứ, hình như khí thế của Vương Đằng đã chèn ép cả mười người Nguyên Mục rồi!”
“Vãi! Vãi! Thật hay giả vậy?”
“Một người đánh mười người, hình như Vương Đăng không phải không thể thắng, ta bốc cháy rồi!”
“Con mẹ ta cũng bốc cháy rồi, mạnh quá!”
…