Lúc này, nhưng người xem cuộc chiến kia lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy Vương Đằng đột nhiên bộc phát, trong hư không giống như có lôi đình đột nhiên xuất hiện, sau đó mười người Nguyên Mục tất cả đều lùi ra phía sau.
Nhưng người tinh mắt đều nhìn ra được, trong vòng thi đấu khí thế này, rõ ràng Vương Đằng đã chiến thượng phong.
Rất nhiều người đã hoàn toàn sôi trào.
Cho dù Vương Đằng còn chưa đánh bại mười thiên kiêu kia, nhưng lúc này trong giao chiến khí thế hắn đã chiếm thượng phong, khiến rất nhiều người đã thấy được chút hy vọng.
Một tia hy vọng tạo ra kỳ tích!
“Loại khí thế này quá hư ảo, các ngươi vẫn trực tiếp ra tay đi.” Vương Đằng ngoắc ngón tay với mười Nguyên Mục, thản nhiên cười nói.
Ầm!
Sắc mặt đám người Lục Thiên, Chúc Long Sơn hơi tệ, không còn nói lời vô ích, trực tiếp bộc phát hóa thành từng lưu quang xong về phía Vương Đằng.
“Vương Đằng, ăn một quyền của ta!”
“Chúc Long quyền!!!”
Chúc Long Sơn rống to, trên người hắn chợt dâng lên lửa Chúc Long màu đỏ thẫm tập trung ở nắm đấm, biến thành một quyền ấn nóng rực kinh khủng, đánh ra.
“Ồ? Lửa Chúc Long này hình như trở nên mạnh hơn không ít!” Vương Đằng cảm nhận được điều gì đó, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên. “Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy ta sẽ chơi thật tốt với ngươi.”
Trên người hắn nháy mắt đã bùng lên ngọn lửa màu xanh, cũng ngưng tụ trên nắm tay, đánh ra một quyền.
Ngũ Hành quyền!
Quyền ấn bùng nổ, sức mạnh kinh khủng điên cuồng tuôn ra từ trong thân xác của hắn, sau đó quyền ấn đập mạnh về phía Chúc Long Sơn.
Uỳnh!
Công kích của hai người va chạm vào nhau.
Răng rắc!
Bất thình lình một tiếng vụn vỡ lanh lảnh vang lên, Chúc Long Sơn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, quyền ấn tan vỡ, lửa Chúc Long đều bị đánh tan. Cánh tay của hắn trực tiếp vặn vẹo, sau đó cơ thể bay ngược ra ngoài dưới lực lượng mạnh mẽ.
“Sao có thể?” Sắc mặt Chúc Long Sơn lộ ra vẻ khó tin, không thể tiếp nhận sự thật này.
Hắn một lòng muốn khiêu chiến Vương Đằng, kết quả vòng giao đấu đầu tiên đã bị Vương Đằng hoàn toàn đánh tan tác.
Đây đúng là vả mặt trắng trợn.
Tâm trạng đám người Lục Thiên chấn động, nhưng không kịp nghĩ nhiều đã đánh đến trước mặt Vương Đằng.
“Vương Đằng!”
Lục Thiên quát to, chiến kiếm trong tay chém xuống phía Vương Đằng, một bóng kiếm màu đen quét ngang hư không.
Lục Thần nhất thức!
Hắn không nương tay, trực tiếp dùng chiến kỹ cấp Thần này, còn dung hòa nó vào trong lĩnh vực Sát Lục, vô cùng uy lực.
Bên khác, Reynolds cũng giết đến, trong tay cầm một chiến đao chém ra, lôi quang chớp lóe, có lôi đình bám ở trên chiến đao, biến thành một thanh Lôi Đình đao.
Chiến kiếm của Thái Bối Sa quét ngang trời, tia sáng chói mắt đến cực hạn, bóng kiếm sáng chói tuôn ra khắp bốn phương tám hướng.
Ba đòn công kích gần như đến cùng lúc.
Ánh mắt Vương Đằng cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay đánh quyền.
Uỳnh!
Uỳnh!
Bóng kiếm Sát Lục của Lục Thiên, Lôi Đình đao của Reynolds cùng lúc tan vỡ, hai người càng là bị Vương Đằng đánh bay ngược ra ngoài.
Sau đó chân Vương Đằng giẫm xuống biến thành một lưu quang, thân thể tránh khỏi bóng kiếm chớp lóe khắp bốn phương tám hướng kia.
“Thân pháp hệ Quang!”
Trong mắt Thái Bối Sa hiện ra vẻ khiếp sợ, không ngờ Vương Đằng lại nắm giữ thân pháp hệ Quang cao siêu như vậy, loại tốc độ đó ngay cả thiên tài cũng là võ giả hệ Quang Minh như nàng cũng không thể nhìn thấu.
“Ngươi phân tâm rồi!” Tiếng nói của Vương Đằng đột nhiên vang lên ở phía sau Thái Bối Sa.
Sắc mặt Thái Bối Sa chợt thay đổi, nàng đã có thể cảm nhận được kình lực mãnh liệt sau lưng, muốn né tránh nhưng hoàn toàn không kịp nữa.
Uỳnh!
Vương Đằng đánh một quyền lên người nàng.
Nhưng bỗng nhiên hắn cau lông mày, cảm giác hơi không đúng, sức mạnh của hắn hình như đã bị gỡ bỏ.
Thân thể của Thái Bối Sa xông về phía trước, lúc này cặp cánh màu trắng tinh khiết kia sau lưng nàng đã dang ra, đôi cánh trắng tuyết kia trông cực kỳ thần thánh trong ánh sáng tinh khiết.
“Dùng đến cánh rồi à!” Trong mắt Vương Đằng hiện ra vẻ ngạc nhiên. “Quả nhiên tốc độ rất nhanh!”
Đôi cánh kia vỗ một cái, Thái Bối Sa để lại một tàn ảnh trong không trung, vậy mà đã cưỡng chế tránh được phần lớn quyền lực của Vương Đằng, xuất hiện ở phía xa.
Nhưng khóe miệng của nàng vẫn tràn ra chút máu, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ nhìn Vương Đằng.
Nếu không phải nàng dùng thiên phú Vũ Dực này kịp lúc, thì hoàn toàn không thể tránh khỏi công kích kia.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lúc này, từng tiếng xé gió cực kỳ khẽ truyền tới từ sau lưng Vương Đằng, nếu không phải tinh thần hắn mạnh mẽ, thính lực kinh người, thì e là đã không phát hiện thật.
Khóe miệng hắn cười khẩy, ngọn lửa màu xanh trong người nháy mắt đã bùng lên, hình thành một Hỏa Long phòng ngự ở sau lưng.
Bùm!
Từng mũi tên màu đen xì, lao nhanh ra từ trong hư không, nhưng nháy mắt đã bị Hỏa Long nhấn chìm, lập tức phát ra tiếng xì.
Vương Đằng quay đầu, thấy Vu Yển đứng ở phía xa, trong tay cầm một trường cung to lớn màu đen xì, công kích vừa rồi rõ ràng là hắn phát ra.
Vậy mà Vu Yển này lại là một võ giả Tiễn đạo mạnh mẽ.
“Rất lâu không thấy võ giả Tiễn đạo mạnh mẽ rồi!” Vương Đằng nói.
“Vậy hôm nay ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức.” Vu Yển cười nói.
“Tới đây, hy vọng đừng khiến ta thất vọng.” Vương Đằng nói.
Lúc này, Nguyên Mục đang đứng ở phía xa, ánh mắt nhìn Vương Đằng hơi nghiêm trọng.
Người này quả thật mạnh mẽ như vậy!
Một hồi giao đấu, mấy võ giả thiên tài không những không làm gì được hắn, còn bị đánh lui mấy người, rơi vào thế yếu, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Chúc Long Sơn dừng lại trong không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng. Trên người hắn có lửa Chúc Long quấn quanh, khiến cánh tay hắn nhanh chóng khôi phục, rất nhanh đã khôi phục hoàn toàn như ban đầu, giống như chưa từng bị thương vậy.
Hắn cũng nhìn với ánh mắt nghiêm nghị đến cực hạn, chiến ý tăng vọt lên. Quả nhiên Vương Đằng này là kẻ địch lớn của cả đời hắn, chỉ có đánh bại đối phương, hắn mới có thể đi xa hơn.
Reynolds và Lục Thiên đã bay trở lại, trong lòng đều cực kỳ chấn động, không thể tin bọn họ lại bị một quyền của Vương Đằng đánh bay ra ngoài.