Một trận đánh đập, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Vương Đằng đã đánh mấy chục quyền.
Chúc Long Sơn điên cuồng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không ăn thua gì, hắn bị sức mạnh kinh khủng kia của Vương Đằng đánh cho đầu óc choáng váng, hai mắt tối đen, hoàn toàn không thể phản kháng.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ kia của hắn cuối cùng cũng bị Vương Đằng giẫm lên mặt đất, sau đó từ từ biến mất.
Chúc Long Sơn, bị loại!
Lúc này, đám người Lục Thiên, Reynolds, Bách Xuyên Lưu mới phản ứng lại, gương mặt từng người đều co giật, tâm trạng chấn động.
“Chúc Long Sơn, thảm quá!”
Mấy người trơ mắt nhìn Chúc Long Sơn bị đánh ra khỏi không gian chiến đấu, cảnh tượng vừa rồi kia đúng là như bị ấn xuống mặt đất mài mặt, thật sự quá thảm.
“Đó là lực căn nguyên!”
Ánh mắt Nguyên Mục lấp lóe, trong lòng hơi kinh ngạc.
Lực căn nguyên Vương Đằng nắm giữ hình như hơi mạnh mẽ, Chúc Long Sơn kia cũng nắm giữ lực căn nguyên, nhưng trông có vẻ chỉ là trình độ nhất giai trung kỳ. Căn nguyên của Vương Đằng mạnh hơn hắn, lẽ nào là nhất giai hậu kỳ sao? Hay là nhất giai đỉnh phong?
“Giết!”
Đám người Lục Thiên đưa mắt nhìn nhau, dồn dập bộc phát chiêu thức mạnh nhất, không hề nương tay, lực lượng lĩnh vực hoàn toàn phóng thích ra.
Đám người Vu Yển, Vũ Vân Tiên, Borret cũng ra tay, cũng phóng thích lực lượng lĩnh vực mạnh mẽ nhất của bản thân.
Sau khi bọn họ tận mắt chính chứng kiến sự thảm bại của Chúc Long Sơn, cuối cùng đã biết một người e là hoàn toàn không thể đánh bại Vương Đằng, chỉ có thể liên thủ.
Cho nên dù không có ai lên tiếng nói lời liên thủ, nhưng bọn họ vẫn không hẹn mà đều lựa chọn liên thủ.
Tình thế ép buộc!
Bọn họ không thể không làm vậy.
Trong phút chốc, bầu trời cả không gian chiến đấu đều bị lĩnh vực lấp kín, từng lĩnh vực giống như quả cầu ánh sáng khổng lồ, mỗi một võ giả thiên kiêu đại diện cho một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
Theo người bên ngoài thấy, Vương Đằng giống như bị từng quả cầu ánh sáng kia bao vây, trông yếu ớt, bơ vơ và… đáng thương!
Nhưng một cảnh khiến người ta khiếp sợ đã xuất hiện, Vương Đằng đánh ra từng quyền, vậy mà đã cưỡng chế đánh vỡ từng quả cầu ánh sáng kia.
Ầm!
Trong một lĩnh vực đen xì, Lục Thiên vung kiếm, vô số bóng kiếm màu đen xì bắn ra.
Lục Thần tam thức!
Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Lúc này hắn lại dùng cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất để thi triển thức thứ ba Lục Thần, hơn nữa trong bóng kiếm kia còn dung hợp căn nguyên Sát Lục cực kỳ kinh khủng.
Lần trước Vương Đằng đánh với hắn, khi đối mặt với Nhân Kiếm Hợp Nhất và lực căn nguyên Sát Lục của Lục Thiên, hắn có cảm giác sắp bị giết ngay lập tức.
Nhưng lần này, cảm giác kia không còn xuất hiện nữa, cho dù Lục Thiên đã thi triển ra thức thứ ba của Lục Thần, cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất và căn nguyên Sát Lục đều tăng lên, nhưng vẫn không thể tạo ra uy hiếp đối với hắn.
Uỳnh!
Quyền ấn của Vương Đằng đánh ra điên cuồng, ánh kiếm màu đen tan vỡ, sau đó hắn xuất hiện ở sau lưng Lục Thiên, gạch Phiên Lôi xuất hiện, đập mạnh xuống.
Bụp, bụp, bụp…
Lốp bốp!
“Đệt!” Lục Thiên không khỏi văng tục, sau đó trước mặt đã đen đi, biến mất khỏi không gian chiến đấu.
Lúc này, công kích của Bách Xuyên Lưu và Reynolds cũng đã đến, lĩnh vực của hai người này cũng đã đạt đến trình độ ngũ giai, thậm chí đều lĩnh ngộ chút lực căn nguyên.
Nhưng ngay cả Lục Thiên cũng không phải đối thủ của Vương Đằng, huống hồ là người xếp hạng ở phía sau như bọn họ.
Vương Đăng dùng sức mạnh tuyệt đối để đánh tan công kích của bọn họ, đào thải bọn họ ra khỏi trận.
Đương nhiên, cuối cùng đãi ngộ của bọn họ cũng giống Lục Thiên, bị Vương Đằng tặng cho một cục u cao vót.
Hai người này còn chưa từng nếm mùi gạch Phiên Lôi, lần này cuối cùng cũng biết sự tiêu hồn bên trong rồi.
Lúc ra ngoài, sắc mặt hai người đen thui, âm thầm mắng chửi Vương Đằng xối xả.
Đây mẹ nó ác quá rồi!
Lại giải quyết hai người, ánh mắt Vương Đằng quét qua, tiếp tục xông về phía mấy thiên kiêu khác.
Lúc này, Phong Mạch đang ở bên trái của hắn, khoảng cách không quá mấy trăm mét, hắn lách người cái đã xuất hiện ở trong lĩnh vực của đối phương.
Đồng tử Phong Mạch co lại, không ngờ Vương Đằng lại chủ động tiến vào lĩnh vực của hắn, đây là tự tin tới mức độ nào?
Lĩnh vực của hắn là lĩnh vực hỗn hợp do hệ Thủy, hệ Băng và hệ Độc dung hợp thành, đã đạt đến trình độ tứ giai, lại có thể sánh ngang với lĩnh vực ngũ giai bình thường.
Lúc này, Vương Đằng tiến vào lĩnh vực này, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hơi kinh ngạc.
Lĩnh vực này tràn đầy hàn băng màu xanh rêu, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện không phải hàn băng màu xanh rêu, mà là có một chất lỏng màu xanh rêu đang chảy bên dưới hàn băng kia, cho nên trông hàn băng kia mới giống như màu xanh rêu, trông hơi kỳ dị.
“Dung hợp Độc lĩnh vực với hai loại lĩnh vực hệ Thủy và hệ Băng à!” Trong lòng Vương Đằng khẽ động, sau đó nhìn về phía Phong Mạch, cười nói: “Phong Mạch, ta đã muốn giao đấu với ngươi từ rất lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội.”
Lời hắn nói là sự thật, Phong Mạch này là võ giả tam hệ, hắn đã muốn cạo lông cừu từ rất lâu rồi.
Khóe miệng Phong Mạch co giật, nếu không phải thấy thiên kiêu khác đều đã ra tay, thì hắn tuyệt đối không thể chiến đấu với Vương Đằng, không ai hiểu rõ sự kinh khủng và… vô sỉ của đối phương hơn hắn!
Ngay cả những học trưởng cấp Vực Chủ như Vạn Đông, Cobb kia cũng bị Vương Đằng giày vò tới mức không còn tính tình, hắn cảm thấy bản thân mình vẫn trốn tránh thì tốt hơn.
Nhưng vừa rồi thấy chín thiên kiêu khác của top 10 bảng Tân Nhân đều chấp nhận sự khiêu chiến của Vương Đằng, hắn lầm tưởng rằng bản thân đã có chút xíu cơ hội nên cuối cùng đã không nhịn được mà ra tay.
Bây giờ xem ra, nghĩ thôi đã cảm thấy bản thân rất ngốc, hình như… mắc bẫy rồi?
Bây giờ chỉ có thể dốc hết toàn lực đánh cược một lần, nếu không kết cục của hắn sẽ giống như mấy thiên kiêu trước đó.
Trong lòng Phong Mạch suy nghĩ nhanh, rồi không hề nói lời dư thừa.
Phút chốc, trong lĩnh vực kia, từng hàn băng xuyên qua từ khắp bốn phương tám hướng, lao nhanh về phía Vương Đằng.