Hàn băng màu xanh rêu kia giống như từng nhũ băng, chỗ bén nhọn lấp lánh hàn quang, một lực lượng lĩnh vực hỗn hợp phức tạp lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Vương Đằng không thay đổi, biến thành một tia sáng trong lĩnh vực, lại trực tiếp nghênh đón từng hàn băng kia, sau đó vung quyền đánh ra.
Uỳnh!
Quyền ấn như lực phá hủy, đánh nát tất cả hàn băng.
“Sao có thể?” Sắc mặt Phong Mạnh hơi thay đổi, công kích hàn băng sắc bén như vậy, Vương Đằng lại đánh nát trong một đòn, hơn nữa còn không hề có thương tổn.
Phải biết rằng trên hàn băng kia của hắn có kèm theo lực kịch độc, một khi nhiễm phải thì chắc chắn sẽ bị lực kịch độc xâm nhập vào cơ thể.
“Độc của ngươi, không đủ mạnh!” Lúc này tiếng nói của Vương Đằng chợt vang lên, giống như vang vọng ở ngay bên tai của hắn.
Đồng tử của Phong Mạch co lại, vội vàng lách người tránh khỏi chỗ ban đầu, thế nhưng đã muộn rồi.
Ầm!
Phần lưng hắn lập tức bị một sức mạnh to lớn đánh trúng, khiến cả người hắn mất khống chế bay về phía trước, người còn đang ở giữa không trung, máu tươi đã phun ra rồi.
“Ngươi cũng là võ giả hệ Độc!”
Phong Mạch dừng thân hình, nhìn Vương Đằng xuất hiện ở phía xa, kinh ngạc nói.
“Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có phần thưởng.” Vương Đằng mỉm cười, thân hình chợt lóe, lại biến mất lần nữa.
“Chờ đã!” Phong Mạch lui nhanh về phía sau, miệng kêu to: “Ta nhận…”
“Muộn rồi!” Hư không dao động, Vương Đằng xuất hiện sau lưng hắn không hề có dấu hiệu, đập gạch Phiên Lôi xuống.
Bụp, bụp, bụp…
Lốp bốp!
Một lát sau, hắn nhìn Phong Mạch cả đầu đầy cục biến mất trước mặt mới hài lòng, thỏa mãn cất gạch Phiên Lôi, phủi tay.
“Người thứ năm!”
Vừa dứt lời, một lĩnh vực đã xông tới.
Mắt Vương Đằng hơi híp lại, không né không tránh, mặc cho lĩnh vực kia đặt hắn vào trong.
“Thái Bối Sa, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Thấy bóng người lơ lửng phía trước, Vương Đằng cười híp mắt nói.
Khuôn mặt đẹp của Thái Bối Sa khẽ thay đổi, nhìn Vương Đằng nói: “Ta chỉ ra một chiêu, thua rồi ta sẽ đi.”
“Được thôi, ai bảo ngươi đã gia nhập hội Tinh Thần chứ, nhường ngươi đó!” Vương Đằng nói.
Thái Bối Sa hít sâu, điều động tất cả lực lượng lĩnh vực, biến thành ánh sáng vô tận, từng bóng kiếm màu trắng hiện ra trong lĩnh vực, tụ tập thành một dòng nước lũ bóng kiếm màu trắng thánh khiết, ẩn chứa ý Quang Minh vô tận.
“Đi!” Thái Bối Sa khẽ quát, chỉ về phía Vương Đằng.
Nước lũ bóng kiếm vô tận trực tiếp xông về phía Vương Đằng, khí thế mạnh mẽ, kinh người tới cực hạn.
“Một chiêu này, tạm được!” Vương Đằng đánh giá.
Thái Bối Sa cắn răng ngà, tên này đúng là kiêu ngạo quá, rất tức!
Uỳnh!
Ngay sau đó, Vương Đằng ra quyền, trực tiếp đánh lên nước lũ bóng kiếm màu trắng thánh khiết kia, hắn lại chọn chọi cứng.
Tiếng nổ lớn vang vọng!
Ánh mắt Thái Bối Sa chấn động. Nàng nhìn nước lũ bóng kiếm kia tan vỡ, nhìn lĩnh vực xung quanh vỡ ra, cười khổ lắc đầu rồi biến mất khỏi không gian chiến đấu.
“Người thứ sáu!”
Vương Đằng mỉm cười, quay người nhìn hai người xông tới sau lưng.
Vũ Vân Tiên! Borret!
Hai lĩnh vực ngang trời, trong đó có một lĩnh vực của Vũ Vân Tiên, hắn đứng ở bên trong, tụ tập toàn bộ lực lượng lĩnh vực vào chiến kiếm trong tay, sau đó thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, chém ra một kiếm.
Bá Hoàng thập nhị kiếm, kiếm bốn!
Thời gian này, hắn cũng không sống uổng, không những cảnh giới nguyên lực, lĩnh vực, cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất… v.v đều tăng lên, ngay cả kiếm bốn của Bá Hoàng thập nhị kiếm ban đầu chưa nắm giữ cũng đã lĩnh ngộ ra.
Hơn nữa hắn vốn chuẩn bị kiếm này cho Vương Đằng.
Uỳnh!
Bóng kiếm vô cùng bá đạo xuất hiện ngang trời, kèm theo ánh sáng màu vàng sáng chói chém về phía Vương Đằng.
“Đến rất đúng lúc!” Gương mặt Vương Đằng lộ ra vẻ trịnh trọng.
Hắn cho đủ sự tôn trọng khi đối mặt với Vũ Vân Tiên, sức mạnh cả người tụ tập ở một quyền, dung hợp Ngũ Hành kiếm vực vào trong, từng bóng kiếm lại hiện ra trên nắm tay của hắn.
Cùng lúc này, còn xuất hiện một Sát Lục ý cũng dung hợp vào trong quyền này của hắn.
Lúc này, Vương Đằng dùng quyền làm kiếm, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Uỳnh!
Đánh ra một quyền, bóng kiếm Ngũ Hành tung hoành, Sát Lục ý ngút trời, tất cả đều biến thành một quyền kiếm, tiến lên nghênh đón.
“Đây là???” Trong mắt Vũ Vân Tiên cuối cùng cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Dùng quyền làm kiếm, đây là tu luyện cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất đến trình độ rất uyên thâm mới có thể làm được.
Cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất của Vương Đằng còn cao hơn hắn!
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, hai công kích đã đụng vào nhau.
Vô số bóng kiếm quét ngược ra xung quanh, kiếm bá đạo của Vũ Vân Tiên dần dần tan vỡ, hắn cảm nhận được trước sự mạnh mẽ của bóng kiếm trước mặt kia.
Đôi mắt hiện ra vẻ chấn động, chợt hiểu ra, sau đó bóng người đã biến mất trong bóng kiếm kia.
“Người thứ bảy!”
Vương Đằng quay đầu nhìn về phía Borret đến chậm hơn một bước, mỉm cười, lĩnh vực của đối phương lan ra, bao phủ lấy hắn.
“Vương Đằng, Thụ lĩnh vực của ta, mời ngươi chỉ bảo chút.”
Lúc này Borret đã biến thành một bầu trời đại thụ được vô số đại thụ bảo vệ xung quanh, tiếng nói ầm ầm truyền tới.
“Được!”
Đôi mắt Vương Đằng lấp lánh ánh sáng, gật đầu nói.
Hắn vẫn nhìn thấy lĩnh vực như vậy lần đầu, đáy lòng cũng hơi tò mò.
Hơn nữa Borret lại biến thành một phần của lĩnh vực này, Vương Đằng cũng thấy hơi kỳ lạ không biết rốt cuộc hắn làm thế nào.
“Cẩn thận đấy!”
Không đợi Vương Đằng nghĩ nhiều, tiếng nói của Borret lại truyền tới, bỗng nhiên những cây kia giống như đều đã sống dậy, cành cây đong đưa, từng cây thương gỗ lao thẳng về phía Vương Đằng.
Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió vang lên, trong chốc lát trên bầu trời đã bị cây thương gỗ chi chít phong tỏa, không còn chỗ để trốn.
Thậm chí lúc cây thương gỗ kia lao nhanh tới, bề mặt của nó còn dâng lên hỏa diễm màu đỏ thẫm, tỏa ra sự nóng bỏng, có cái thì được lôi đình bao bọc, tiếng sấm vang rền.
Thế công như vậy được lực lượng lĩnh vực gia tăng đã trở nên cực kỳ kinh khủng, uy lực kinh người.
Vương Đằng giống như đã đoán được từ trước, không hề có ý né tránh, đánh ra một quyền, cho dù đối phương là công kích gì, một quyền đánh nát tất cả.