Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2707 - Chương 2707. Ta Là Mạnh Nhất! Ai Dám Không Phục?

Chương 2707. Ta là mạnh nhất! Ai dám không phục?
Chương 2707. Ta là mạnh nhất! Ai dám không phục?

Trận đấu này quá kích thích!

Chín thiên kiêu đều đã bại dưới tay Vương Đằng, giờ chỉ còn lại một Nguyên Mục cuối cùng, người đang giữ vị trí hạng nhất trong bảng Tân Nhân, liệu Vương Đằng có thể đánh bại hắn không?

Không ai không hiếu kỳ với kết quả này cả.

Sau khi mấy người Lục Thiên, Chúc Long Sơn vừa bị loại, họ cũng lần lượt tiến vào không gian quan sát để xem.

Nhiều người nhìn thấy họ nhưng giờ gần như không ai bận tâm, chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dán mắt vào trong không gian thi đấu, chỉ sợ bỏ lỡ một giây phút nào.

Những thiên kiêu như Chúc Long Sơn và Vu Yển đều bị Vương Đằng đánh cho bầm dập mặt mày, lúc này sắc mặt chẳng đẹp đẽ gì, tuy rằng đó đều là bị đánh khi ở trong không gian chiến đấu, khi ra ngoài hiện thực, bản thể sẽ không có vết tích gì, nhưng nỗi nhục nhã này quả là lần đầu tiên trong đời họ được nếm trải.

Đương nhiên, Chúc Long Sơn là lần thứ hai!

Vù!

Bên trong không gian chiến đấu, một cơn cuồng phong thổi qua, cuốn lên bụi mù tung bay khắp trời.

Uỳnh!

Ngay sau đó, Vương Đằng và Nguyên Mục đồng thời di chuyển, họ hóa thành hai tàn ảnh giao tranh trên không trung, nổ ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Tốc độ của cả hai đều rất nhanh, người ngoài gần như không thể thấy rõ bóng người họ.

Họ đấu từ trên trời xuống mặt đất, dao động nguyên lực dữ dội tạo thành khí kình đáng sợ quét sạch tứ phía.

Vương Đằng ở bên trên, giáng một quyền xuống, quyền ấn để lại một dấu vết to tướng trên mặt đất.

Mặt đất theo đó lõm xuống, từng vết nứt toác như mạng nhện lập tức tràn ra xung quanh.

Ánh mắt của Nguyên Mục nghiêm túc, hắn đứng trong hố sâu, nguyên lực trong cơ thể bộc phát, tỏa ra tứ phía lấy hắn làm trung tâm, mái tóc trắng bạc dài thượt tung bay trong không trung, kết hợp với ánh sáng nguyên lực chói mắt, khiến hắn trông như một vị thần.

Rầm!

Hắn tung một chưởng ra để đón lấy quyền ấn của Vương Đằng, cả người phóng lên cao, săn đón Vương Đằng.

Khuôn mặt ai cũng sửng sốt, sức mạnh của Vương Đằng kinh khủng cỡ nào thì đã thể hiện rất sâu sắc trong trận chiến vừa rồi, nhưng không ngờ Nguyên Mục có thể đỡ được, tuy thoạt nhìn có vẻ hắn hơi lép vế một chút.

Vương Đằng nheo mắt lại, nhìn chằm chặp Nguyên Mục, sức mạnh của đối phương không kém cạnh gì hắn, khá đáng gờm.

“Ta bảo rồi mà, tầm nhìn của ngươi quá thiển cận!”

“Ngươi không phục cũng vô ích!”

“Trong mắt một số người, ngươi chỉ bằng một con kiến mà thôi!”

Nguyên Mục vẫn giữ khuôn mặt bình thường, giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng sắc lạnh, tung chưởng ấn về phía Vương Đằng.

“Con kiến?”

Vương Đằng nở nụ cười, đã lâu lắm rồi hắn không còn nghe thấy người ta gọi hắn là con kiến nữa, còn nhớ kẻ đầu tiên gọi hắn là con kiến là ai nhỉ?

Hình như là Bát Tí Ma Tướng!

Thôi quên đi, không quan trọng, dù sao đối phương cũng chết rồi.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...

Hơn mười tiếng nổ quanh quẩn trong hư không, quyền ấn của Vương Đằng và chưởng ấn của Nguyên Mục va chạm trực tiếp vào nhau, dư chấn từ nguyên lực không ngừng tỏa ra tứ phía, khiến hư không nứt toác, xuất hiện từng vết nứt đen ngòm.

Đó là vết nứt không gian!

Bụi đất bốc lên từ mặt đất cũng bị cắn nuốt vào, hai người Vương Đằng di chuyển qua lại bên trong vết nứt không gian, rất là nguy hiểm, nhưng vẻ mặt họ vẫn điềm tĩnh như chẳng chút bận tâm nào.

Nhiều ngọn lửa với đủ loại màu sắc khác nhau lại sục sôi trong cơ thể Vương Đằng, lửa Hải Kình, lửa Tinh Tước, Nộ Thú Viêm, lựa Mộc Khôi, lửa Hôi Thạch... tất cả những ngọn lửa dị thú này đều dung hòa vào trong cơ thể hắn, hóa thành từng vảy rồng rực lửa.

Nhưng số vảy rồng này đều bị ngọn lửa màu xanh Thanh Ngọc Lưu Ly bao phủ, người ngoài không thể nhìn thấy.

Phừng!

Sức mạnh của Vương Đằng lại tăng vọt, sử dụng càng nhiều ngọn lửa thì ‘Chân Long Chiến thể (nguỵ)’ càng mạnh.

Từng quyền từng quyền mà hắn tung ra phá vỡ chưởng ấn của Nguyên Mục, lấn lướt thế tấn công của đối phương.

Rốt cuộc sắc mặt Nguyên Mục cũng khẽ thay đổi.

Vương Đằng nắm lấy cơ hội, quét ngang một cước, sức mạnh khủng khiếp chạy dọc từ thắt lưng xuống tới chân, sau đó bùng nổ, giáng thẳng vào ngực Nguyên Mục.

Bùm!

Một tiếng động trầm đục vang lên, hai tay Nguyên Mục che ngực, đón được công kích của Vương Đằng, nhưng cả người vẫn bị đá ngược ra ngoài, bay tới mấy nghìn mét mới dừng lại, thân hình lộ rõ vẻ chật vật.

“Thế nào, đòn tấn công của con kiến ta đây có lọt vào mắt ngươi không?” Vương Đằng không vội đuổi theo mà đứng nhìn Nguyên Mục từ xa, thản nhiên nói.

“Sức mạnh không tồi!” Hai cánh tay Nguyên Mục rũ xuống, bị hắn giấu dưới ống tay áo thùng thình, đang run lên khe khẽ, nhưng miệng vẫn bình tĩnh nói.

“Vậy à, vậy thử lại xem sao.” Vương Đằng nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng, nguyên lực tuôn trào ra hai nắm đấm, ầm ầm tung ra.

Uỳnh!

Ngay sau đó, hắn xuất hiện trước mặt Nguyên Mục, quyền ấn mang kình lực khủng khiếp, phá vỡ hư không, nện vào bụng Nguyên Mục.

Cả người Nguyên Mục bay xéo trong không trung, nguyên lực phòng ngự bọc bên ngoài cơ thể đã bị một quyền này của Vương Đằng đấm vỡ, một ngụm máu phun ra từ trong miệng hắn, sắc mặt trắng nhợt.

Vương Đằng thừa thắng xông lên, thân hình lóe lên, bay song song với Nguyên Mục, khuỷu tay đánh vào hư không, giáng thẳng lên lưng của Nguyên Mục.

Bụp!

Nguyên Mục lại phun ra một búng máu đào, trong cơ thể vang lên tiếng răng rắc, thân hình ngã xuống, chẳng mấy chốc đã rơi phịch xuống nền đất.

Bên trong không gian quan sát hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng!

Trận đấu này quá đỗi khốc liệt, ngay từ giây phút đầu đã khiến người ta sục sôi nhiệt huyết, không ngờ Nguyên Mục có thể đấu ngang lực lượng thân thể với Vương Đằng.

Chẳng qua hình như bị rơi vào thế bất lợi!

Chẳng lẽ hắn sẽ thua sao?

Đây chính là hạng nhất trong bảng Tân Nhân đó, chắc sẽ không thua dễ dàng vậy đâu.

Rất nhiều người dán chặt mắt chăm chú vào diễn biến bên trong không gian chiến đấu, gần như không thể rời ra.

Nơi Nguyên Mục rơi xuống, bụi đất bắn lên mịt mù, rất khó để nhìn rõ thứ gì.

Vương Đằng lơ lửng giữa không trung, nhìn từ trên xuống, thản nhiên cất tiếng: “Không phải giả vờ, nếu ngươi chỉ có từng ấy thực lực thì làm ta thất vọng lắm đấy!”

“A... ha ha...”

Hết chương 2707.
Bình Luận (0)
Comment