Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2719 - Chương 2719. Điện Tinh Không!

Chương 2719. Điện Tinh Không!
Chương 2719. Điện Tinh Không!

Đều là người một nhà cái mẹ gì.

Người một nhà mà ngươi còn muốn đánh ta, người một nhà này của ngươi sợ là giả thôi.

Mọi người cũng cạn lời, đây là chuyển hướng thần thánh gì, suýt nữa làm bọn họ gãy eo rồi.

Bọn họ còn tưởng Vương Đằng muốn nói gì, kết quả lại là muốn đánh hắn, không lẽ đây chính là thương cho roi cho vọt trong truyền thuyết sao?

Đám người Bách Xuyên Lưu, Reynolds cười ha ha nhìn Vu Yển, hoàn toàn là dáng vẻ xem náo nhiệt không lo lớn chuyện.

“Vương Đằng, đến điện Tinh Không rồi!” Tiếng của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên.

Rất nhanh phi thuyền đã đến điểm đích, chậm rãi hạ xuống, đám người Vương Đằng cùng bay ra khỏi phi thuyền.

“Đây là?”

Vương Đằng lơ lửng trong không trung, nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra vẻ rung động.

“Đây chính là điện Tinh Không sao?” Đám người Reynolds, Bách Xuyên Lưu cũng kinh ngạc trợn to mắt.

Ngay cả hai người Vũ Vân Tiên và Lục Thiên cũng không ngoại lệ, thấy tình hình trước mặt, trong lòng đều không kìm lại được rung động.

Trong bầu trời phía trước là một quảng trường to lớn lơ lửng, không biết bao phủ phạm vi bao nhiêu, xung quanh đều là tinh không hư vô.

Có sương mù dày đặc trôi nổi phía dưới quảng trường, giống như nâng đỡ nó vậy.

Mà ở phía trên quảng trường có một cung điện khổng lồ cổ xưa.

Cung điện này cũng có mây mù nâng đỡ, trôi nổi ở phía trên quảng trường, trông rất kỳ lạ.

Phía sau cung điện là một vùng tinh không, sao trời điểm xuyết khiến nó toát ra một hơi thở thần bí và tĩnh mịch.

Lúc đám người Vương Đằng thấy đại điện này, vẻ mặt đều thay đổi, trong đầu giống như xuất hiện một cung điện tương tự.

Không biết từ đâu tới, cứ bỗng dưng xuất hiện như vậy, thậm chí bọn họ còn không tưởng tượng, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra, giống như bị cưỡng chế phản chiếu ở trong lòng, vô cùng khó tin.

Vương Đằng hít sâu, tinh thần lực mạnh mẽ bắt đầu lưu chuyển, cưỡng chế đánh tan suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Hắn là người đầu tiên lấy lại tinh thần từ trong rung động, cho dù là Vu Yển, hay đám người Lục Thiên, thì lúc này đều còn đang đắm chìm trong rung động khó hiểu kia.

“Lấy lại tinh thần nào!”

Vương Đằng lên tiếng đánh thức mọi người, dồn dập thu lại ánh mắt, gương mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên.

“Điện Tinh Không này là chuyện gì vậy?” Reynolds hít sâu, hỏi.

“Rất kỳ lạ, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một điện Tinh Không!” Bách Xuyên Lưu cau mày nói.

“Ta cũng vậy, kỳ dị quá!” Sắc mặt Thái Bối Sa nghiêm trọng nói.

“Chắc là một loại thủ đoạn tinh thần nào đó, hơn nữa người để lại thủ đoạn này chắc chắn vô cùng mạnh, để khiến cho mỗi người nhìn thấy điện Tinh Không này đều sẽ phản chiếu nó ở trong đầu.” Vương Đằng như có điều suy nghĩ nói.

“Phản chiếu!!!” Lúc này, Lục Thiên cũng không khỏi lên tiếng.

“Đúng, nếu ta đoán không nhầm thì chính là thủ đoạn của cường giả cấp Chân Thần… phản chiếu!” Vương Đằng gật đầu, nói.

“Nói như vậy, đại điện này không phải chính là do cường giả Chân Thần tạo ra sao?” Bách Xuyên Lưu hỏi.

“Ai biết chứ.” Vương Đằng vung tay, nói: “Ta càng ngày càng tò mò với điện Tinh Không này rồi. Đi, qua đó xem sao.”

Vừa dứt lời, hắn đã biến thành một lưu quang, xông về phía quảng trường phía trước.

Đám người Vu Yển, Lục Thiên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không nói lời dư thừa, lập tức đi theo.

Rất nhanh, mọi người đã xông đến quảng trường kia, chân giẫm lên mặt đất, lần lượt đáp lên trên.

Xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ vừa vào quảng trường này đã lập tức có tiếng ồn ào truyền tới.

Nhưng lúc ở bên ngoài quảng trường lại không nghe thấy chút âm thanh nào, thật sự vô cùng kỳ lạ.

Vương Đằng nhìn xung quanh, ánh mắt hơi khựng lại, hắn nhìn thấy đám người Chúc Long Sơn, Chúc Long Sương và cả không ít võ giả của tộc Chúc Long chưa từng gặp.

Bên khác, Nguyên Mục cũng đã đến, một mình đứng ở một góc của quảng trường, khi ánh mắt Vương Đằng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt Nguyên Mục mang vẻ không phục, hình như cực kỳ không cam lòng việc thua Vương Đằng trong bảng Tân Nhân.

“Vương Đằng, lễ nhận đồ đệ hôm nay, ta nhất định sẽ bái một người thầy mạnh hơn ngươi.” Bỗng nhiên, Nguyên Mục bước tới, bình thản nói.

Đám người Lục Thiên, Vũ Vân Tiên, Reynolds đều không khỏi nhìn về phía đối phương, ánh mắt lóe lên.

Nguyên Mục này còn chưa từ bỏ sao?

Với thiên phú của Vương Đằng, người thầy hắn bái hôm nay chắc chắn sẽ hơn tất cả mọi người.

Nguyên Mục muốn vượt qua Vương Đằng, bọn họ cảm thấy không thể nào.

“Ồ, xem ra ngươi rất tự tin.” Nghe vậy, Vương Đằng lại thản nhiên cười nói.

“Tinh Thần Thánh thể của ta chắc chắn không thua bất cứ ai. Ta thua ngươi là vì ta không đủ mạnh, không phải Tinh Thần Thánh thể không đủ mạnh.” Nguyên Mục nói.

“Lời này ta tán thành, nhưng cho dù ngươi có Tinh Thần Thánh thể thì thế nào, ngươi vẫn là bại tướng dưới tay ta.” Vương Đằng nói.

“Vậy cứ xem đi, xem thầy của ai mạnh mẽ hơn, bọn họ chắc chắn sẽ chọn ta.” Nguyên Mục nói.

“Không có hứng.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Ngươi sợ rồi sao?” Nguyên Mục cười khẩy.

“Không cần khích tướng, chiêu này không có tác dụng với ta. Lễ nhận đồ đệ hôm nay, thầy chọn học viên, học viên cũng đang chọn thầy, thầy ta muốn bái mạnh hay không cũng chẳng sao, chủ yếu là phải hợp khẩu vị của ta.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

“…” Nguyên Mục.

Hắn cảm thấy hình như Vương Đằng đang làm màu.

Cái gì gọi là mạnh hay không cũng chẳng sao, chủ yếu là phải hợp khẩu vị của ta?

Giọng điệu rất lớn lối!

“Dám nói lời như vậy, cũng không sợ gió lớn làm đau lưỡi.” Lúc này, một bóng người bước ra từ sau lưng Nguyên Mục, cười nhạt nói.

Vương Đằng hơi sững sờ, nhìn về phía đối phương, đây là một thanh niên có mái tóc dài màu đỏ đậm, dáng vẻ tuấn tú, khóe miệng cong lên, hiện ra vẻ lạnh nhạt trào phúng.

Đám người Nguyệt Kỳ Xảo, Reynolds lập tức cau mày, người này hình như không có ý tốt.

“Ngươi là con nào?” Vương Đằng hỏi.

“…” Tóc dài màu đỏ đậm.

“Ngươi là con nào?”

Câu nghi vấn đơn giản, nhưng lại tràn đầy cảm giác cực kỳ sỉ nhục.

Nguyên Mục hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện ra vẻ chế nhạo.

Tên này cũng không biết đối phương là ai đã dám đụng chạm, gan đúng là khôn nhỏ.

Ockham này rất mạnh!

Hết chương 2719.
Bình Luận (0)
Comment