Đắc tội đối phương chắc chắn không phải một lựa chọn sáng suốt, cho dù thiên phú của Vương Đằng quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này sắc mặt của thanh niên tóc dài màu đỏ đậm Ockham xanh lè, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng nói: “Không hổ là hạng nhất bảng Tân Nhân, tính tình không nhỏ.”
“Cũng tạm thôi, tính tình của ta ít nhất là tốt hơn ngươi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“…” Ockham.
“Vương Đằng, học trưởng Ockham đứng hạng tám mươi sáu bảng top 100 cấp Vực Chủ, ngươi nên cho đủ sự tôn trọng.” Nguyên Mục nói.
Gương mặt Ockham hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Có thể vào được bảng top 100 cấp Vực Chủ chứng tỏ hắn từng là thiên tài xếp hạng ở phía trên bảng Tân Nhân, thiên phú vô cùng mạnh mẽ.
Mà sức nặng của bảng top 100 cấp Vực Chủ chắc chắn cao hơn bảng Tân Nhân rất nhiều!
Bảng Tân Nhân chỉ là bảng tranh đoạt giữa học viên mới.
Bảng top 100 cấp Vực Chủ thì khác, đó là bảng tranh đoạt của cường giả cấp Vực Chủ.
Người có thể xếp vào trong top 100 đều là cường giả cấp Vực Chủ cực kỳ mạnh mẽ, không thể xem thường.
Cho dù là những thiên tài có thể vượt cấp thắng cường giả cấp Vực Chủ như Vương Đằng, ở trước mắt võ giả bảng top 100 cấp Vực Chủ chắc chắn cũng sẽ không có phần thắng gì.
Cùng là cấp Vực Chủ, thực lực của Ockham lại mạnh mẽ hơn loại cấp Vực Chủ như Nguyễn Bán Liên rất nhiều.
“Thì ra là học trưởng hạng tám mươi sáu, thất kính, thất kính!” Vương Đằng bừng tỉnh, nói.
Ockham tưởng là Vương Đằng sợ rồi, trên mặt đang cười nhạt, nhưng lại nghe hắn lẩm bẩm, nói: “Hạng tám mươi sáu à, ta còn tưởng là top 10 chứ!”
“…” Nguyên Mục.
“…” Ockham.
Tên này có ý gì? Xem thường hạng tám mươi sáu bảng top 100 cấp Vực Chủ như hắn sao?
“Nếu hai người không có chuyện gì, thì ở đâu mát mẻ qua bên đó đi, hình như chúng ta không quen thân lắm.” Vương Đằng vẫy tay, xua đuổi nói.
Đối với người có ý xấu, trước giờ Vương Đằng đều không hầu hạ.
Nguyên Mục và Ockham bị bẽ mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm, hạng nhất bảng Tân Nhân chẳng qua chỉ là bắt đầu. Hạng nhất bảng Tân Nhân từng rơi xuống cũng không phải không có.”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Vương Đằng nghiêng đầu nhìn Ockham, hỏi.
“Ta chỉ đang nói rõ một sự thật thôi.” Ockham cười nhạt, không nói nhiều nữa, trở về vị trí cũ với Nguyên Mục.
Mắt Vương Đằng hơi híp lại, nhìn bóng lưng của hai người, ánh mắt lấp lóe.
Cứ cảm thấy Ockham này hình như có thái độ thù địch rất lớn đối với hắn.
Lẽ nào hắn đã đắc tội với đối phương khi nào sao?
“Tên kia chính là người được đề cử làm nghị viên lần này, tức là ngươi đã thay thế hắn rồi.” Đám người Đồng Ân gạt đám người ra, từ xa bước tới, nói.
“Người được đề cử nghị viên!” Vương Đằng gật đầu, trong lòng chợt hiểu ra. Nếu đã biết tại sao đối phương lại đến gây phiền phức, vậy hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn nhìn về phía đám người Đồng Ân hỏi: “Sao các ngươi tới rồi?”
“Lễ nhận đồ đệ trọng đại như vậy, sao bọn ta có thể không đến chứ.” Đồng Ân cười nói.
“Thực ra tối qua bọn ta cũng đến xem cuộc chiến tranh đoạt bảng Tân Nhân của ngươi, nhưng bọn ta ở cùng với người khác, nên không qua tìm các ngươi.” Duy Na giải thích.
“Hôm qua đánh đẹp lắm, một mình chiến với thiên kiêu top 10 bảng Tân Nhân, ngay cả đám chị gái ta cũng vô cùng thán phục.” Đồng Ân nói.
“Chị gái ngươi?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi.
“Chị gái của Đồng Ân là người đẹp trên bảng Nữ Thần Tinh Không đó.” Duy Na cười nói.
“Thật sao? Khi nào giới thiệu chị ngươi cho ta làm quen đi.” Mắt Vương Đằng chợt sáng lên, hắn lập tức nói với Đồng Ân.
“…” Đồng Ân.
Ta coi ngươi là bạn bè, ngươi lại muốn tán chị ta?
Quá đáng rồi đấy người anh em!
Đám người Bách Xuyên Lưu, Reynolds, Vi Đức cũng chuyển ánh mắt lên mặt của Đồng Ân, đôi mắt phát sáng.
Bảng Nữ Thần Tinh Không nha!
Trên đó đều là người đẹp nổi danh bên ngoài!
Bình thường rất ít khi có thể gặp được, nếu có thể gặp một lần, thì cũng có thể mở rộng tầm mắt.
Đàn ông mà, chỉ có chút sở thích này.
Ngay cả loại đàn ông lầm lì như Lục Thiên, Vũ Vân Thiên cũng không khỏi nhìn Đồng Ân, rõ ràng trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Nhưng mọi người hơi ngạc nhiên, Đồng Ân có khuôn mặt trẻ con này lại có chị gái lên bảng Nữ Thần Tinh Không, không lẽ là cùng cha khác mẹ?
Đồng Ân không biết suy nghĩ của mọi người, nếu không chắc sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Nàng ghét nhất người khác nghi ngờ xuất thân của nàng vì khuôn mặt trẻ con của nàng.
Rõ ràng là chị em cùng cha cùng mẹ, dựa vào cái gì nàng lại bị cho là con của nhà người khác chứ.
“Nhắc mới nhớ, chị gái ngươi đã lên bảng Nữ Thần Tinh Không rồi, sao ngươi vẫn là dáng vẻ này?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
Mắt Đồng Ân lập tức hiện ra ánh sáng lạnh, nàng trừng Vương Đằng, đang định nổi giận.
Đám người Duy Na không khỏi bắt đầu hơi đồng tình với Vương Đằng, tên này sắp tiêu rồi.
“Không lẽ ngươi là một loại tiềm năng? Để ta xem mặt của ngươi nào!” Lúc này, Vương Đằng lại sờ cằm, đánh giá khuôn mặt kia của Đồng Ân, son sắt nói: “Ừm, khuôn mặt này của ngươi quả thật là phôi người đẹp cực phẩm, sau này lớn thêm nữa không chừng thật sự có thể lên bảng Nữ Thần Tinh Không giống chị gái ngươi.”
Đồng Ân hơi sửng sốt, trước giờ người khác đều nghi ngờ nàng và chị gái nàng có phải ruột thịt không, chỉ có Vương Đằng nói nàng là có tiềm năng.
Hơn nữa lời phía sau của Vương Đằng càng khiến nàng mở cờ trong bụng.
Khuôn mặt của nàng là phôi người đẹp cực phẩm?
Dáng vẻ son sắt kia của Vương Đằng khiến nàng giống như đã tìm được tri kỷ.
Phút chốc, cơn giận trong lòng Đồng Ân đã tan đi không ít, bỗng nhiên phát hiện tên này cũng khá có mắt nhìn.
Đúng vậy, nhan sắc của nàng chắc chắn không thua chị gái, sau này chắc chắn cũng có thể leo lên bảng Nữ Thần Tinh Không.
Đáy lòng Đồng Ân lập tức cháy lên ý chí chiến đấu.
“Không tồi! Không tồi! Vẫn là ngươi có mắt nhìn.” Đồng Ân vỗ vai của Vương Đằng, hài lòng nói.
“Đương nhiên rồi, bản lĩnh khác ta không có, chỉ có bản lĩnh nhìn người đẹp này là hạng nhất.” Vương Đằng đắc ý nói.
“…” Mọi người cạn lời.