Nhìn người đẹp cũng tính là bản lĩnh sao?
Bản lĩnh thấp hèn như vậy cũng không biết ngại mà nói ra.
Tên này quả nhiên đủ vô sỉ.
“Đúng rồi, thật sự không giới thiệu chị gái ngươi cho ta sao? Nhìn một cái cũng được mà.” Vương Đằng lại nói.
“Cút!” Đồng Ân tức giận nói.
Tên khốn này lại còn chưa từ bỏ ý đồ với chị gái nàng.
Mọi người thấy Vương Đằng dễ dàng hóa giải nguy hiểm như vậy, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Lại còn có thể như vậy?
Chết tiệt, để Vương Đằng trốn thoát một kiếp rồi, tên này xảo quyệt quá.
Vương Đằng thở phào. Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Vừa nãy hắn đã cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người Đồng Ân, may mà phản ứng kịp thời.
Tuyệt đối không thể nghi ngờ nhan sắc của một người phụ nữ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc này Vương Đằng mới rảnh để nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên, cuối cùng đặt lên điện Tinh Không phía trước.
Cả điện Tinh Không lơ lửng trên không, toát ra cảm giác thần bí.
Khoảng cách lúc này càng gần hơn, trong đầu Vương Đằng lại hiện ra hình chiếu của điện Tinh Không, hơn nữa hình như đã trở nên càng rõ ràng hơn. Dáng vẻ của hình chiếu giống điện Tinh Không chân thật như đúc, ngay cả một vài chi tiết cũng phản chiếu ra, không có bất cứ khác biệt nào.
Nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện trên tường ngoài của điện Tinh Không có điêu khắc tinh thể. Hằng tinh, hành tinh, vệ tinh… cho đến tinh vân, tinh hà, lỗ đen v.v đều có thể nhìn thấy bên trên, giống như một vùng tinh không bao la rộng lớn được in ở bên trên.
Điện Tinh Không lấy tên là Tinh Không, quả nhiên là in tinh không sao?
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không khỏi bật cười.
Sau đó ánh mắt của hắn đặt lên tấm biển ở cửa chính của điện Tinh Không, ba chữ điện Tinh Không khổng lồ cổ xưa giống như toát ra một dao động tinh thần khó hình dung xâm nhập vào trong đầu của hắn.
Đó là chữ được viết bằng chữ Cổ tộc!
Vương Đằng không tính là xa lạ với chữ Cổ tộc, lúc này nháy mắt đã nhận ra nó.
Cùng lúc này, tình huống khiến Vương Đằng bất ngờ đã xuất hiện.
Từng bong bóng thuộc tính lại đột nhiên xuất hiện xung quanh điện Tinh Không chân thật, vô cùng kỳ dị.
Vương Đằng vô cùng kinh ngạc, lập tức quét niệm lực tinh thần ra, nhặt mấy bong bóng thuộc tính kia lên.
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x12000’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x8000’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x6000’
…
“Vậy mà là thuộc tính tinh thần!” Vương Đằng hơi sửng sốt, rồi lập tức kinh ngạc vui mừng.
Bong bóng thuộc tính nhặt được đều là thuộc tính tinh thần cấp Vũ Trụ, nhưng số lượng lại rất lớn, tổng cộng lại đã đạt đến 63500 điểm!
‘Tinh thần’: 178700/200000 (cấp Vũ Trụ).
Thuộc tính tinh thần của Vương Đằng lập tức đã tăng vọt lên một đoạn lớn.
Lúc trước thuộc tính tinh thần vốn là tăng đến gần trình độ cấp Vũ Trụ lục giai, lúc này tăng thêm hơn 60000 điểm, đã đạt đến trình độ cấp Vũ Trụ cửu giai, gần như sắp viên mãn rồi.
Giờ phút này, một sức mạnh lạnh buốt lưu chuyển trong đầu hắn, khiến đầu của hắn có cảm giác căng phồng.
Đó là cảm giác khác thường do tinh thần lực tăng lên trong nháy mắt.
Vương Đằng hít sâu, điện Tinh Không này lẽ nào thật sự là do cường giả cấp Chân Thần để lại? Chỉ rơi ra mấy bong bóng thuộc tính đã khiến thuộc tính tinh thần của hắn đạt đến trình độ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hai mắt Vương Đằng lập tức phát sáng, nhìn chằm chằm điện Tinh Không trước mặt, nếu có thể rơi thêm vài bong bóng thuộc tính nữa thì tốt.
Thuộc tính tinh thần của hắn sắp viên mãn rồi!
Thuộc tính tinh thần tăng vọt, niệm lực tinh thần của hắn cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Bây giờ nếu hắn bùng phát toàn lực, không chừng thật sự có thể thử với trình độ thiên tài bảng top 100 cấp Vực Chủ rồi.
Đáng tiếc, xung quanh điện Tinh Không không rơi ra bong bóng thuộc tính nữa, điều này khiến Vương Đằng cực kỳ thất vọng.
Điện Tinh Không này nhỏ mọn quá!
Rõ ràng có tác dụng tinh thần mạnh như vậy, chắc chắn còn sót lại dư ba tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể chỉ có chút bong bóng thuộc tính như vậy được.
Thêm chút nữa đi đại gia!
Vương Đằng phóng thích tinh thần lực của mình, không ngừng khiêu khích trêu chọc, thậm chí là cảm nhận ba chữ Cổ tộc điện Tinh Không trên tấm biển kia.
Vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Điện Tinh Không dù sao cũng chỉ là một vật chết, đây là nhảy thoát y với người mù, uổng phí!
Điện Tinh Không: “…”
Vương Đằng bất đắc dĩ từ bỏ, không còn làm vài động tác nhỏ nữa, chỉ yên lặng chờ đợi, thi thoảng quan sát thiên tài xung quanh, xem xem có đối tượng đáng cạo lông cừu gì không.
Người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, lễ nhận đồ đệ hôm nay không ai dám đến muộn, tất cả đều đến nơi này từ sớm.
Bỗng chốc trên quảng trường tiếng người ồn ào, đầu người di chuyển, dòng người cuộn trào.
Nhưng quảng trường này đủ rộng lớn, cho dù là mọi người đứng ở bên trên cũng vẫn có không gian rất lớn, sẽ không quá mức chật chội.
Bên phía hội Tinh Thần, một đám người tụ tập với nhau, trông cực kỳ nổi bật.
Rất nhiều người đều đưa mắt qua, ánh mắt rất phức tạp.
Hai người Thạch Thiên Vân và Thẩm Viêm Phong đứng ở phía xa, nhìn mọi người hội Tinh Thần, sắc mặt rất không tốt.
So với cảnh tượng của hội Tinh Thần, bọn họ đã sa sút không ít.
Từ sau lần trước bị Vương Đằng đánh bại, bọn họ đã bị rất nhiều người gạt bỏ, Phong Thanh Viêm cũng không chào đón bọn họ.
Vì hai người đã ký kết khế ước với Vương Đằng phải trở thành tay chân của hội Tinh Thần, Phong Thanh Viêm tất nhiên không thể nào tiếp nhận bọn họ nữa.
Thiên phú của hai người thực ra rất được, nhưng trong tình huống tài nguyên có hạn này, tất nhiên ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện.
Lần này bọn họ chỉ giành được hạng hai mươi ba và hạng hai mươi tư trên bảng Tân Nhân, kém hơn những thiên tài hội Tinh Thần kia không ít.
Bây giờ bọn họ chỉ cầu mong có thể bái được một võ giả đủ mạnh mẽ làm thầy, từ đó thoát khỏi khế ước kia của Vương Đằng.
Còn có đám người Vân Ngưng Phù, Gia Đăng, Kỳ Liên Phong, bọn họ cũng thua Vương Đằng, bây giờ càng không dễ sống, bái sư mới là đường ra duy nhất của bọn họ.