Chúc Long Sơn đứng giữa võ giả của tộc Chúc Long, liếc nhìn về phía hội Tinh Thần, trong lòng cực kỳ ngột ngạt.
Lần này hắn lại thua rồi!
Trong tộc rất thất vọng với hắn, nhưng hắn không phải không có cơ hội.
Lễ nhận đồ đệ chính là một cơ hội, nếu hắn có thể thành công bái một cường giả làm thầy, vậy thì tất nhiên sẽ có thể lấy lại được sự coi trọng của gia tộc.
Bên khác, Phong Mạch và một số võ giả của Thiên Hạc đường đứng cùng nhau. Người của Thiên Hạc đường còn chưa biết tình hình của đám người Vạn Đông và Phong Mạch, nhưng bây giờ Vương Đằng thế lớn, nếu hắn truy cứu, bọn họ chắc chắn không trốn thoát.
Cho nên Phong Mạch cũng hy vọng có thể bái một cường giả làm thầy, phiền phức này tự nhiên sẽ được giải quyết.
Ít nhất không cần lo lắng sự truy cứu của Thiên Hạc đường, cùng lắm đến lúc đó rời khỏi Thiên Hạc đường là được.
Còn về đám người Vạn Đông, hắn không quản nổi nữa, vẫn là để bọn họ tự giải quyết đi.
Đám người Vạn Đông vào học viện sớm hơn hắn, chắc chắn đã nhận thầy lâu rồi, nếu thật sự xin thầy bọn họ giúp đỡ, thì chắc cũng không phải không thể giải quyết.
Nhưng bọn họ tám phần sẽ không làm như vậy.
Quá mất mặt!
Nếu đưa đến chỗ thầy của bọn họ, người mất mặt chỉ có bản thân bọn họ.
Dù sao mấy người Vạn Đông đều là cấp Vực Chủ, kết quả đánh không lại một cường giả cấp Vũ Trụ, còn bị hắn hạ độc, nói ra đúng là khiến người ta cười rụng răng.
Cho nên đám người Vạn Đông mới mãi không thể giải quyết độc trong cơ thể.
Nói cho cùng suy nghĩ của những võ giải thiên tài này cũng giống đám người Nguyên Mục, bảng Tân Nhân thua rồi, nhưng vẫn ôm hy vọng cuối cùng, muốn thông qua việc nhận thầy để lấy lại thể diện.
Tùng!
Tùng!
Tùng!
…
Đột nhiên, từng tiếng chuông cổ xưa xa xôi không biết ở đâu vang lên, vang vọng trên quảng trường.
Nháy mắt mọi người đều yên lặng lại, không còn nói chuyện nữa, ánh mắt dồn dập nhìn về phía điện Tinh Không phía trước.
Tất cả mọi người đều biết, lễ nhận đồ đệ sắp bắt đầu rồi.
Vương Đằng cũng chuyển tầm nhìn lên điện Tinh Không, ánh mắt hơi lấp lánh, có hơi mong chờ.
Cường giả mạnh nhất của học viện tinh không này không biết có thể mạnh tới cỡ nào?
Hy vọng đừng khiến hắn thất vọng!
Ngay lúc mọi người đang có suy nghĩ khác nhau, trên bầu trời chợt có từng bóng dáng xuất hiện vô cùng đột ngột. Bọn họ có đặc trưng chủng tộc khác nhau, có người là tộc Tam Nhãn, có người là Nhân tộc, có người là tộc Thú Nhân, nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ không ai ngoại lệ.
Theo khí thế đó, những người này ít nhất cũng phải là cường giả cấp Bất Hủ.
Lúc này, theo sự xuất hiện của những cường giả này, ánh mắt các học viên bên dưới tất cả đều hiện ra vẻ nóng bỏng.
Sắp bắt đầu rồi!
Lễ nhận đồ đệ sắp sửa bắt đầu rồi!
Vương Đằng mở ‘đôi mắt Chân Thị’, ánh mắt lướt qua cường giả bên trên, cho dù hắn biết với ‘đôi mắt Chân Thị’ cấp Thần hiện giờ của hắn rất khó nhìn rõ cảnh giới thật sự của những cường giả này.
Nhưng hắn vẫn chọn làm như vậy, chỉ vì phân biệt người mạnh nhất trong số những cường giả này.
Ánh mắt lướt qua, từng ánh sáng cực kỳ chói lọi lập tức chiếu vào trong mắt Vương Đằng.
“Hít!”
Vương Đằng không khỏi hít ngược khí lạnh, mạnh quá!
Những cường giả này của học viện thật sự rất mạnh, trong cơ thể từng người đều ẩn chứa ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng, giống như từng hằng tinh khổng lồ vậy.
Hắn lập tức nhắm mắt, đóng ‘đôi mắt Chân Thị’, tinh thần lực lưu chuyển ở đôi mắt, làm dịu cảm giác đau nhức nảy sinh do nhìn về phía những cường giả vừa rồi kia.
Sự mát lạnh lưu chuyển, đôi mắt của hắn từ từ khôi phục như ban đầu, sau đó mở mắt ra.
“Ngươi thăm dò những… cường giả của học viện này rồi à?” Đồng Ân ở bên cạnh truyền âm hỏi.
“Nhìn thoáng qua.” Vương Đằng nói.
“Gan ngươi to thật đấy.” Đồng Ân cạn lời nói.
Nhiều cường giả học viện ở đây như vậy, cho dù là rất nhiều học viên cũ đều thành thật, chỉ có Vương Đằng dám chủ động thăm dò đối phương.
Thậm chí ngay cả người coi trời bằng vung như nàng cũng không dám làm như vậy.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy Vương Đằng mới là loại người coi trời bằng vung chân chính, bọn họ vẫn kém chút.
Tốt xấu gì sau lưng bọn họ còn có chỗ dựa, Vương Đằng không có gì cả, chỉ một mình hắn, lại còn dám làm như vậy, không phải người liều lĩnh thì tuyệt đối không làm ra được.
“Người kia là ai?” Vương Đằng nhìn về phía người ở vị trí trung tâm trong rất nhiều cường giả, hỏi.
“Đó là viện trưởng của học viện tinh không thứ bảy chúng ta!” Đồng Ân nhìn bóng dáng kia, trong mắt hiện ra vẻ sùng kính, truyền âm nói.
“Viện trưởng của học viên tinh không thứ bảy!” Ánh mắt Vương Đăng ngạc nhiên, lặng lẽ đánh giá đối phương.
Đây là một lão già mặt mũi hiền từ, tóc trắng tóc trắng, khí tức trên người hắn thu liễm không giống với võ giả khác, trông cứ như một lão già bình thường, giống như không có chỗ gì đặc biệt. Hắn mặc một trường bào ngôi sao, bên trên có từng ngôi sao tô điểm.
Viện trưởng như chú ý đến ánh mắt của Vương Đằng, nhìn về phía hắn, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước, cứ như muốn hút ánh mắt của Vương Đằng vào trong.
Vương Đằng lập tức thu ánh mắt lại, trong lòng vô cùng chấn động.
Tinh thần lực của đối phương chắc chắn mạnh mẽ đến mức không thể hình dung, kinh khủng quá rồi.
Chỉ nhìn một cái đã kinh khủng như vậy, viện trưởng này rốt cuộc là cường giả cảnh giới gì?
Thực lực hiện giờ của Vương Đằng vẫn quá thấp, không có một cảm niệm chính xác về cảnh giới trên cấp Bất Hủ.
Nhưng cảm giác viện trường này cho hắn vô cùng giống giao long ban đầu kia và cả mấy cường giả cấp Chân Thần của học viện, chắc cũng là tồn tại cấp Chân Thần rồi.
“Thế nào, bảo ngươi đừng nhìn lung tung rồi mà.” Đồng Ân chế nhạo.
“Ngay cả cường giả cấp Chân Thần cũng xuất hiện rồi, lễ nhận đồ đệ hôm nay đúng là khiến người ta phấn khởi.” Vương Đằng cũng không để ý, nói với sắc mặt hơi kích động.
“Đúng thế, mỗi lần đến đại lễ thu đồ đệ là đều khiến người ta kích động không thôi.” Đồng Ân xúc động nói, dường như nàng đang nhớ lại lúc mới vào học viện tinh không, gương mặt hiện rõ sự hoài niệm.
Chẳng phải khi đó, họ cũng như thế đấy sao.